Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt Của Âu Thiếu - Chương 120
Tiếng hét thất thanh phát ra từ trong phòng làm việc ngay sau đó, một lần nữa khiến nhân viên hoài nghi nhìn về phía phòng Đàm tống, trong lòng lo sợ nhưng lại không có dũng khí đế chạy vào trong ấy. Cuối cùng vần lựa chọn im lặng mà tiếp tục công việc của mình.
Bọn họ có suy diễn cỡ nào cũng không nghĩ ra được tình cảnh thảm hại của ông chủ mình lúc này. Bàn tay béo ú của lão bị Lâu Vĩnh vặn gần như gãy ra đằng sau, khuôn mặt tái mét cát không còn giọt máu sợ hãi lui về phía sau, cố gắng tránh đôi nam nữ trước mặt càng xa càng tốt.
“Đàm Ôn Tường, phu nhân của Lâu Vĩnh này hiền từ, không mong muốn ỏng bị ta đánh chết. Nhưng nếu ông cứ thích dùng cái miệng thối của mình phát ra lời rác rưởi để làm nhục cỏ ấy thì đừng có trách!”
Nói xong, hần ta còn không quên kèm theo nụ cười ngạo mạn, lùi về sau vài bước, trả lại sân khấu chính cho vợ.
Không cần nhìn cũng biết, Nhu Nhi của hắn lúc này hận không thể kéo hắn ta ra mắng một trận. Nhưng Lâu Vĩnh cho dù có bị mắng cũng sẽ hành xử như vậy! Phu nhân của hắn ta, đến một tiếng quát lớn hắn ta còn không dám. Vậy mà Đàm ôn Tường này lại dám dùng cái lão ta gọi là ‘công ơn sinh dưỡng’ ra đế lăng mạ cô ấy…
Sinh dưỡng cái con khỉ, Tiểu Nhu Nhi của hắn ta, lúc mới quen biết cô là lúc cô bé 8 tuối. Một đứa trẻ 8 tuối phải trốn học đi làm chân sai vặt ở khắp nơi, tiền kiếm được không bao nhiêu. Nhưng lại đem hơn phân nửa số tiền đó, cộng với vài đồng bạc lẻ của hai người xưng là ‘cha mẹ’ chu cấp, tất cả gửi cho đứa em gái nhỏ đang ở xa của mình…
Đúng vậy, số tiền mà cô em gái Tiếu Ân được chu cấp buổi sáng toàn bộ đều đến từ số tiền mà Nhu Nhi kiếm được.
Khoản tiền lớn mà Đàm ôn Tường từng cấp đó, chẳng qua đều mượn tay Lý Chung mà trở về vật chủ mà thôi.
Làm việc và học tập xen lẫn nhau, cơ thế mệt lã vẫn mỉm cười bảo bản thân không có việc gì… Càng nghĩ, Lâu Vĩnh càng muốn đem Đàm ôn Tường lập tức đánh chết ngay tại lúc này…
Nhu Nhi im lặng, đôi mắt đen tuyền sâu sắc nhìn Đàm ốn Tường, bước từng bước một đi đến trước mặt ông ta, nhàn nhạt hỏi.
“Đàm Ôn Tường, tỏi đến đây không phải muốn uy hiếp ỏng, tôi chỉ muốn hỏi ông, gia đình thật của tôi đang ở đâu? Họ còn sống hay không?”
Đàm Ôn Tường rút kinh nghiệm từ những câu nói trước, chật vật lết lên chiếc ghế của mình, sau đó ngồi xuống. Biết rằng bản thân không giấu nối được nữa, ông ta đành cắn răng trả lời.
“Làm sao ta biết được chứ, năm đó ta giao dịch với một tay bác sĩ trong bệnh viện, bảo hắn tìm cho ta một đứa trẻ mới sinh là con gái ngay lập tức. Nhưng lão bác sĩ kia lại xách một cặp song sinh đưa cho ta, song sinh cũng tốt, được lợi gấp đôi. Chỉ cần căn chuấn thời gian, lừa đám họ hàng ngu xuấn kia là có thể ỏm tài sản trong di chúc mà Đàm Thiếu Dương để lại rồi.”
“Đàm Ôn Tường, tôi cho ông cơ hội cuối cùng để nói sự thật! Nếu ỏng vẫn còn chút lương tâm nào đó, xin ỏng hãy cho tỏi biết, rốt cuộc, rốt cuộc cha mẹ tôi, họ là ai?!” – Hàng lông mày của Nhu Nhi vì tức giận mà nhíu chặt, gằn từng chữ một, đáy mắt dâng lên một tầng nước mờ ảo, nhưng quật cường không rơi xuống.
Không rõ Đàm ôn Tường đang định nói gì, chỉ biết ông ta cứ giữ bộ dạng ngập ngừng, do dự. Bởi lẽ, trước mặt ông ta đang hiện hữu đôi mắt mang màu ngọc bích của người đàn ông, nó như ngọn giáo đâm thẳng vào tầm nhìn của Đàm ốn Tường, khiến ông ta hít thở không thông…
Ông ta biết, chỉ cần bản thân nói sai thêm một lời nào nữa, tên điên Lảu Vĩnh nhất định sẽ đem ông xử lý… Nhất định là vậy…
“Từ miệng của tên bác sĩ đó ta nghe phong phanh mấy chữ Đường gia… Ta không rõ là gia tộc như thế nào, nhưng trông có vẻ rất giàu có, tên bác sĩ đó đã nói là dành cho ta phần ngon nhất, ắt hắn hai đứa là con của Đường gia…”
Lâu Vĩnh cong cong khoé môi, thầm than lão già này cứ thích kéo dài thời gian, nếu nói sớm thì hắn ta đã đỡ mất công phải liếc mắt nhìn rác rưởi rồi.
Mắt thấy hai người kia sắp rời khỏi, Đàm ôn Tường run rấy nước vội đến trước mặt hai người, quỳ gối cầu xin.
“Nhu Nhi, cha xin con, đừng đem chuyện này nói ra cho bất kỳ ai được không? Coi như là tiền công cha trả cho những buối học hồi nhỏ của con được không? Dù sao nếu không có những buối học đó thì con cũng đâu có thế với lấy một tấm chồng quyền lực như ngài Lâu đây đúng không?”
Nhu Nhi nghe vậy, cũng không trưng ra bất cứ lời lẽ nào… Đàm Ôn Tường, ông hám lợi đến thế sao, đến mức không thể cứu chữa được nữa rồi.
Riêng Lâu Vĩnh nhìn cảnh này thì không khỏi cười lớn, sau đó đấy phu nhân ra ngoài trước, còn hắn ta dừng lại nói thêm cho lão già này một câu rồi mới rời khỏi.
Nguyên văn của câu nói đó chính là:
“Đàm Ôn Tường, ta không rảnh đem mấy chuyện rác rưởi này đế bôi nhọ ông, ông rõ hơn ai hết phong cách hành xử của ta mà đúng chứ? Tuy nhiên, không có ta làm thì cũng có người khác làm thay ta mà thôi.”