Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy (FULL) - Chương 795
Nếu người cướp vị trí của ông thực sự là con gái của Bạch Phụ Bình, ông có thể chịu đựng được. Nhưng đó lại là con gái ruột của ông, là người năm đó ông coi thường thậm chí vứt bỏ. Một đứa con hoang như vậy đều có thể sống tốt hơn ông, làm mặt ông biết để chỗ nào chứ?
Lúc này cả nhà họ Từ cẩn thận chia ta từng chút, chưa đến tối mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi.
Từ Phú Niên cho rằng hai đứa em trai nhất định không muốn dọn ra ngoài sớm như vậy. Nhưng không ngờ sáng hôm sau gia đình hai đứa em trai đã sôi nổi dọn rồi. Thì ra hai gia đình đã lên kế hoạch sẵn trước khi ra riêng. Thậm chí đã nghĩ đến hậu quả khi ra riêng, nên cũng không phải không có chỗ để đi. Thậm chí chỗ ở mới đều tìm nơi xa xôi, sợ lại dính líu đến anh cả.
“Haizz… một gia đình tốt lại bởi vì con bé chết tiệt kia cứ như vậy mà phân tán…” Bà cụ thở dài.
Từ Phú Niên cũng hơi mất mát: “Mẹ, lần này mẹ chịu thiệt lớn như vậy cũng không thể bỏ qua. Con dẫn mẹ đến bệnh viện khác làm xét nghiệm, chúng ta cầm giấy khám bệnh đi kiếm nó. Con không tin Sở Từ có thể nói đen thành trắng trước bằng chứng. Nó không phải là bác sĩ sao? Người dùng thuốc lung tung nhẹ nhất là thu hồi giấy chứng chỉ bác sĩ. Đại tướng Bạch vẫn luôn ghét cái ác như kẻ thù, nó còn muốn làm cháu gái nhà họ Bạch căn bản là ảo tưởng. Về phần Từ Vân Liệt… thằng nhóc kia đúng là một nhân vật, trước tiên giải quyết mối quan hệ giữa Sở Từ và Đại tướng Bạch. Sau đó chúng ta lại chậm rãi xử lý Từ Vân Liệt!”
Nghĩ đến cảnh mình bị Sở Từ tiêm thuốc, bà cụ không khỏi nghĩ mà sợ. Mặc dù gương mặt của Sở Từ rất xinh đẹp, nhưng không biết tại sao lại làm cho bà có cảm giác rùng mình. Nhưng mà, bà cũng không thể do dự. Nếu không uất ức này mình phải nhận vô ích.
Khi hai mẹ con đang thảo luận thì Từ Vân Liệt đã trở về nhà. Từ Vân Viễn dẫn theo Đường Ngọc, đúng giờ đến nhà.
Vừa vào nhà, ba Từ nhìn thấy đứa con trai thứ này thì lập tức bật khóc. Bất luận lý do gì cũng do Sở Từ tìm người về, thái độ đối với Sở Từ lại khách sáo hơn.
“Đây là…” Ba Từ nhìn Đường Ngọc, đôi mắt sáng lên.
Trong nháy mắt, con trai thứ cũng đã trưởng thành… Haizz, đáng tiếc thằng út của ông nếu hiểu chuyện một chút cũng không đến mức bỏ đi mất tích. Nhưng mọi chuyện trước kia ông càng nghĩ càng thông suốt, cũng ngày càng cảm thấy hối hận.
“Ông nội của Đường Ngọc đã đồng ý cho bọn con kết hôn. Cho nên… Tiểu Ngọc là vợ sắp cưới của con.” Từ Vân Viễn nhìn cô gái bên cạnh với ánh mắt cưng chiều.
Đường Ngọc có gương mặt đáng yêu. Mặc dù không phải đặc biệt xuất sắc, nhưng đôi mắt cực kỳ đẹp. Hiện tại sắc mặt cũng tốt hơn trước kia rất nhiều, nhìn thấy Sở Từ thì tiến lại gần, vẻ mặt ngượng ngùng lén lút gọi hai ba tiếng chị dâu.
“Tốt, tốt!” Ba Từ liên tục nói, rồi nói tiếp: “Biết con sống tốt ba cũng yên tâm rồi, thành gia lập nghiệp sớm rồi sinh con cái. Ba đã già đến tuổi này chỉ mong sau này có ngày ôm cháu nội.”
Ba Từ vừa nói, trên mặt Từ Vân Viễn hiện lên một tia tối tăm, nói thẳng: “Nhà họ Đường chỉ có một mình Tiểu Ngọc, con và Tiểu Ngọc kết hôn cũng giống như anh cả, là ở rể. Ba, sau này hương khói nhà chúng ta, ba để em út nhận đi.”
Y vừa dứt lời, mặt ba Từ cứng đờ, điếu thuốc trong tay đều rớt xuống đất.
“Con nói cái gì? Vào… ở rể?” Mặt ba Từ run rẩy.
Con trai của ông tính tình cứng cỏi, ông không kiềm chế được. Sở Từ rất giỏi giang, ông càng không dám chọc, nên ở rể thì cứ ở rể đi. Dù sao ông còn hai đứa con trai. Mặc dù hai đứa đều mất tích, nhưng nhất định vẫn còn sống, còn một tia hy vọng.