Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy (FULL) - Chương 797
Nhưng y cũng không muốn làm ba tức chết, nên gật đầu. Lúc này mới cúi xuống đỡ người vào phòng.
Cũng may bình thường cơ thể của ba Từ khỏe mạnh, huyết áp cũng không cao. Cho nên lần này ngất xỉu, nhưng chỉ là suýt nữa trúng gió mà thôi. Đặc biệt là sau khi Sở Từ ghim xuống mấy cây kim châm, thân thể rõ ràng thả lỏng hơn, hô hấp cũng cân bằng hơn nhiều.
“Chị, chú Từ không sao chứ?” Sở Đường quan tâm hỏi.
“Ngủ một giấc là được.” Sở Từ nói.
Trước đây mặc dù Từ Bình không thích hai chị em bọn họ. Nhưng khi đó dù sao cũng không phải họ hàng, mà con người cũng đều sẽ thay đổi. Cậu cũng không thể vẫn luôn dùng ánh mắt trước đây để nhìn chú Từ.
Hơn nữa, nỗi buồn lớn nhất một người là gì? Không có gì quan trọng hơn thứ mình quan tâm nhất, không có gì nắm trong tay mình. Chú Từ quan tâm nhất chính là ba đứa con trai. Thằng út thì không nói đến, bỏ đi không rõ tung tích, tính cách và khí chất đó cả đời này chỉ sợ đều không thể đi đường ngay thẳng. Còn anh rể Từ Vân Liệt này, trong mắt và trong lòng chỉ có chị cậu. Ngay cả chuyện con cái tương lai đều đã tính xong. Bây giờ lại thêm một Từ nhị không nghe lời, ông cụ không có tức chết đã là may mắn rồi.
“Từ Vân Viễn, cậu đã trút xong oán hận chưa?” Sở Đường lạnh lùng nhướng mày nói: “Chú Từ có lỗi với cậu, đó là chuyện của cậu. Hôm nay chị tôi mời cậu đến đây, vốn dĩ là đoàn tụ gia đình. Cậu không thể chịu đựng nỗi oán hận thêm một ngày được hả? Huống hồ, bây giờ cậu không còn oán hận, còn tôi thì sao? Lúc trước người đưa cậu về chính là tôi. Tôi còn giao người chị duy nhất cho cậu, là chính cậu không thích. Nhưng kết quả lại làm chị của tôi bị tổn hại danh dự, còn cậu ra đi dứt khoát. Cậu có nghĩ tôi đã áy náy với chị tôi bao nhiêu hay không?”
Tôn nghiêm cao quý, y muốn bảo vệ là điều đương nhiên. Nhưng mà, nó không nên thành lập trên người hai chị em bọn họ. Bây giờ mọi chuyện đã qua lâu như vậy, cậu vốn dĩ cũng không muốn nhắc đến. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ quái gở của Từ Vân Viễn, trong lòng cậu cảm thấy oán hận thay Sở Từ.
Đối mặt với Sở Đường, gương mặt điển trai của Từ Vân Viễn hơi nứt ra, trong mắt hiện lên một tia áy náy. Đường Ngọc đứng bên cạnh túm áo y. Từ Vân Viễn nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu cười khổ nói: “Người tôi có lỗi nhất thực ra là chị em hai người.”
“Chuyện xảy ra hôm nay là lỗi của tôi. Sở Đường, muốn đánh hay mắng đều tùy cậu. Chỉ cần cậu vui vẻ là được.” Từ Vân Viễn lại nói.
Sở Đường liếc nhìn y, tiếp theo đặt ánh mắt lên người Đường Ngọc.
Dù sao nếu là trước đây, Từ Vân Viễn quan tâm thể diện nhất. Mặc dù mềm lòng cũng không phải dễ dàng cúi đầu xin lỗi như vậy. Nhưng bây giờ, Đường Ngọc này vẫn chưa lên tiếng, y đã lập tức nghe lời. Thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
“Tôi không quan tâm chuyện của cậu và chú Từ. Nhưng mấy năm nay chú Từ đã thay đổi rất nhiều. Lúc không có cậu, ông cũng thường nhắc đến cậu. Nếu tôi là cậu, trút giận thì thôi, đừng quá đáng. Dù sao ông cũng là người nuôi nấng cậu, không phải sao?” Sở Đường lại nói.
Từ Vân Viễn khẽ hừ một tiếng, nhưng vẫn gật đầu.
“Thực ra thì…” Đường Ngọc đứng bên cạnh thật cẩn thận nói: “Ông nội của tôi cũng không có yêu cầu Vân Viễn ở rể. Dù sao nhà họ Đường chỉ có một mình tôi. Mặc dù cũng không thay đổi được sự thật ở rể này, chỉ là ông hy vọng tương lai sinh ra bé trai, con trai trưởng phải để họ Đường. Như vậy sau này xử lý công ty Đường thị cũng có thể danh chính ngôn thuận hơn. Đương nhiên, ông cụ cũng nói, nếu chú Từ không đồng ý cũng không sao. Cho dù đứa trẻ họ Từ cũng giống nhau…”
Hơn nữa, cơ thể của cô còn yếu, không biết sau này có sống được lâu hay không. Nếu không thể, đến lúc đó phải nhận con nuôi. Cho nên mọi kế hoạch đều đã chuẩn bị sẵn cho trường hợp xấu nhất. Mà những lời Từ Vân Viễn vừa nói, đó chỉ là cố ý muốn chọc giận ba của y mà thôi.