Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy (FULL) - Chương 800
cấp dưới có quan hệ họ hàng với ông cụ ngoại trừ có vấn đề, thì tuyệt đối sẽ có rất nhiều người muốn ra mặt chèn ép.
Nghĩ điến điều này, khí thế của Từ Phú Niên mạnh lên.
“Báo cáo sĩ quan, không chỉ có một người tố cáo, còn có bọn họ. Bà cụ này nói bác sĩ Sở tiêm thuốc an thần cho bà một cách bừa bãi, làm bà hôn mê rất lâu. Ngoài ra, còn có chính là giá cả mà bác sĩ Sở bán thuốc không hợp lý. Rõ ràng tiền thuốc chỉ có giá mấy chục đồng lại thu mấy chục đồng. Nếu sự việc là thật thì chúng tôi cần phải xử lý, cho người dân một lời giải thích.” Đối phương lại nói.
Sở Từ nhíu mày, vừa muốn nói chuyện lại bị Từ Vân Liệt ngăn cản.
“Nếu hai người này là người nhà họ Đường, vậy họ phải biết rõ chuyện này hơn vợ tôi.” Từ Vân Liệt trực tiếp đẩy sự việc lên trên người Từ Vân Viễn và Đường Ngọc.
“Số tiền mà bác sĩ Sở thu đều là hợp lý. Dù sao lúc đó ông Đường đã gây ra rất nhiều tổn thất cho bệnh viện, thậm chí suýt nữa hại chết vợ sắp cưới của tôi. Đây là số tiền ông Đường phải bồi thường. Nhưng việc này là chuyện riêng của nhà họ Đường chúng tôi. Sau đó chúng ta sẽ tự mình xử lý, sẽ không làm phiền đồng chí công an.” Từ Vân Viễn nghiến răng nói tiếp.
Công an cũng cảm thấy hơi đau đầu. Vốn dĩ người nhà họ Đường báo án, bọn họ rất coi trọng. Nhưng sau khi đến mới phát hiện người nhà họ Đường không chỉ một người. Đặc biệt là trước khi đến bọn họ đã đi điều tra qua, người thừa kế thực sự của nhà họ Đường chính là một cô bé. Họ luôn cảm thấy rất có thể là cô gái ốm yếu trước mặt này. Bởi vậy bọn họ cũng không dám quá khích.
Hơn nữa, không chỉ có nhà họ Đường giàu có, ngược lại còn có một vị quân nhân. Nếu là cấp bậc thấp bọn họ cũng không quan tâm lắm. Nhưng vấn đề là người đàn ông trước mặt có vẻ mặt không vui vẻ này lại là Thiếu tướng?
Nhìn diện mạo này, chỉ sợ cũng khoảng 30 tuổi, đúng không? Tuổi còn trẻ như vậy đã đạt quân hàm cao. Thứ nhất bối cảnh nhất định sẽ không thấp. Thứ hai thực lực tuyệt đối cũng không tệ, ở trong quân chức vụ ỏ trong quân đội lại càng không bình thường. Làm sao dễ chọc chứ?
“Nhưng… bà cụ này…” Người công an không biết phải làm sao.
“Con trai của bà cụ, cũng chính là ông Từ này. Vì nhân phẩm và tính tình của ông ta xấu mà bị đuổi khỏi quân đội. Cho nên có chút thù oán riêng với tôi, nhằm vào vợ tôi cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Tôi cảm thấy lời nói của hai người này không thể làm căn cứ để lập hồ sơ. Như vầy đi, chúng tôi sẽ hòa giải riêng. Mấy đồng chí đi về trước, tôi bảo đảm bọn họ sẽ không đến đồn công an lần thứ hai.” Từ Vân Liệt nói tiếp.
Lúc này sắc mặt Từ Vân Liệt lạnh lùng, kìm nén sự tức giận. Ngay cả Sở Từ cũng không nói gì.
Nàng tự nhiên biết tại sao Từ Vân Liệt tức giận. Mấy ngày trước đó Từ Vân Liệt đã trải qua một đợt huấn luyện vô cùng quan trọng. Sau khi vượt qua bài kiểm tra là một nhiệm vụ khó khăn. Cho nên việc riêng của nàng vẫn luôn không có nói cho hắn biết. Bây giờ hắn trở về phát hiện nàng gặp nhiều chuyện rắc rối, có thể không tức giận sao? Chỉ sợ trong lòng cảm thấy Từ Phú Niên đã bắt nạt nàng rất nhiều, phải không?
Lúc này lời nói của Từ Vân Liệt có tác dụng rất lớn. Mấy người nghe vậy thì nhìn nhau, một lát sau vẫn gật đầu: “Được thôi, mọi người trao đổi với nhau trước. Về phần tờ tố cáo và lời bà cụ nói, chúng tôi cũng sẽ theo sát điều tra… Chờ mọi chuyện rõ ràng lại đến.”
Đã có người nói vết thương của Đường Vĩ là giả. Nếu bọn họ lại nắm Sở Từ không buông cũng không hợp lý.
“Chờ đã, mấy người không thể đi! Nếu mấy người đi rồi, bọn họ lại làm bậy với tôi thì sao đây?” Bà cụ rùng mình, vội vàng nói.
“Bà à, tôi tiêm thuốc an thần cho bà là hoàn toàn đúng. Khi đó bà còn la hét ở trước mặt hàng xóm, mọi người đều có thể làm chứng khi đó bà bị kích thích, tình huống hơi nguy hiểm. Hơn nữa, lúc ấy tôi cũng không lấy tiền thuốc.