Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy (FULL) - Chương 803
Dịch Tình vui mừng trong lòng, chỗ Sở Từ có rất nhiều thứ tốt. Một tuần gần đây cô học được rất nhiều thứ hơn năm trước. Không thể không nói y thuật của Sở Từ quả thực rất xuất sắc, điều này có lợi cho bản thân cô. Hơn nữa, sống trong nhà Sở Từ, đồ ăn cũng tương đối tốt. Mỗi ngày vận động nhiều như vậy, ngược lại còn nuôi cô hơi mập.
Nhìn dáng vẻ vui vẻ hài lòng của Dịch Tình, Sở Từ đều cảm thấy cô gái này là kẻ thích chịu ngược đãi. Gần nhất lượng công việc lớn như vậy, cô còn cảm thấy vui vẻ như vậy, thực sự không giống như khi cô mới đến.
Nhưng cô không thích đi cũng tốt. Dù sao vai trò của cô gái này quả thực khá lớn.
Sở Từ vẫn đi làm như bình thường. Từ Vân Liệt và cô đã đã lâu không gặp, lại khó có được kỳ nghỉ nên đã đi khám bệnh tại nhà với cô. Mặc dù Từ Vân Liệt là người đàn ông, nhưng có khả năng làm một số việc vừa nặng vừa dơ. Nhưng dáng vẻ nghiêm túc kia làm cho Dịch Tình cảm thấy hơi khó xử. Đột nhiên cảm thấy mình dường như hơi dư thừa khi đi chung với hai vợ chồng.
Sau nhiều ngày làm việc với áp lực cao, bệnh viện Phúc Duyên lại có mấy bác sĩ và y tá đến xin việc. Hai người trong số đó là sinh viên có năng lực cao từ nước ngoài trở về. Sở Từ cảm thấy kỳ lạ, khi hỏi mới biết được người này do ông Đường giới thiệu. Sở Từ cũng đã kiểm tra, quả thực có thực lực. Hơn nữa nhìn cũng rất kỷ luật.
Ngoài những người này ra, xung quanh cũng có gia đình tìm đến Sở Từ, ý là muốn giới thiệu con nhỏ của bọn họ đến học nghề, đi theo Sở Từ học tập y học cổ truyền. Y học cổ truyền khác với Tây y, truyền thừa từ thầy rất quan trọng. Sau khi Sở Từ suy xét cảm thấy được không, nhưng lại không muốn tùy ý quá mức. Bởi vậy sau khi cẩn thận sàng lọc, chọn hai người khoảng mười mấy tuổi. Hơn nữa đều là con gái, hoàn cảnh gia đình tương đối nhấp nhô, cũng xem như làm việc tốt.
Bệnh viện của Sở Từ dần dần được nhiều người biết đến. Số lượng bác sĩ đến từ các bệnh viện khác, thậm chí là thực tập sinh mới tốt nghiệp cũng chậm rãi tăng dần.
Nhưng có người vui mừng, có người lo lắng, cuộc sống của hai mẹ con bị Đại tướng Bạch đưa đi thôn Thiên Trì không dễ chịu lắm. Khi ông cụ vừa định đưa người trở về thì hai đứa con trai khác của bà cụ cũng nghe được tiếng gió. Nhưng mà trước tiên tỏ rõ với bà cụ là tuyệt đối không về quê.
Bọn họ cũng không ngu ngốc, lúc nhà họ Từ rời đi 20 năm trước cũng không nói với bất kỳ ai. Trong đó bao gồm người có ân với nhà họ Từ. Hành động lấy oán trả ơn như vậy, bây giờ nếu trở về, có thể sẽ bị khinh thường khắp nơi không?
Bà cụ vốn định có gia đình của hai đứa con trai nhỏ đi theo, sau này cuộc sống cũng sẽ không quá khổ sở. Ai biết, hai đứa con trai lại lấy danh nghĩa đã ra riêng trực tiếp từ chối. Quả thực làm bà tan nát cõi lòng.
Người của Đại tướng Bạch đến thúc giục, bà cụ và mấy đứa con trai cũng không có thời gian tranh cãi đã bị đóng gói tiễn về quê.
Trên người có một số tiền không nhỏ, mấy nghìn đồng vẫn phải có. Dù sao Đại tướng Bạch cũng không phải người nhẫn tâm như vậy.
Nhưng mà nhà cũ của nhà họ Từ đã bỏ hoang 20 năm, đã sớm không thể ở, trong phòng không có gì, mọi thứ đều phải đặt mua. Thôn trưởng chán ghét Từ Phú Niên. Mặc dù không gây khó dễ gì, nhưng làm việc cũng không siêng năng. Người dân thôn Thiên Trì có nhiều người làm việc cho Sở Từ, tự nhiên cũng xem thường Từ Phú Niên. Bởi vậy lúc ông bỏ tiền xây nhà, thậm chí không tìm được ai giúp đỡ.
Việc xây dựng một ngôi nhà đơn giản đã bị Từ Phú Niên kéo dài mấy ngày vẫn không nhúc nhích. Hai mẹ con không có chỗ ở nên thôn trưởng có lòng tốt dẫn người đến từ đường mà năm đó Sở Từ ở.
“Đại Phú, em đừng chê chỗ này tệ hại. Anh nhớ trước đây Sở Từ đã làm giàu từ chỗ này. Đương nhiên, trước đó nữa em Tú Hòa cũng từng sinh sản và chết ở chỗ này. Đối với em, đây cũng là một nơi khá đặc biệt. Anh cảm thấy mẹ con em ở đây cũng rất thích hợp.” Thôn trưởng lấy điếu thuốc ra, nhếch miệng nói.
Nhắc đến Sở Tú Hòa, thân thể Từ Phú Niên bật dậy và cảm thấy khó chịu. Nơi Sở Tú Hòa ở khi chết… vậy sẽ không có ma ở chỗ này chứ?
“Tôi sẽ đưa tiền, anh hãy tìm cho tôi một ngôi nhà khác đi. Nếu có thể cung cấp cơm tháng, mẹ con tôi sẽ thuê hai tháng…” Từ Phú Niên nói thẳng, thái độ nói chuyện vẫn không thay đổi, nghe qua giống như đang sai bảo người khác.
Thôn trưởng cười khẩy trong lòng, trên mặt vẫn bình tĩnh: “Việc này cũng không phải là chuyện tiền bạc. Đại Phú à, em là người quyền quý từ thủ đô về đây, lại mang theo rất nhiều tài sản, ở nhà ai họ cũng không an tâm. Chúng tôi không biết em có bao nhiêu, lỡ như mất đi thứ gì, em bảo mọi người bồi thường như thế nào? Cho nên em cứ ở trong từ đường này đi, nơi này yên tĩnh không ai quấy rầy.” Thôn trưởng lại nói.
Thôn trưởng nói xong thì nhanh chóng rời đi.
Mấy ngày trước Từ Phú Niên ở trong nhà của một người họ hàng xa nhà họ Từ, đối phương cũng nói rõ là muốn nhận chút lợi lộc. Nhưng bà cụ gian xảo, tự nhiên không chịu. Lúc này mới bị đuổi ra ngoài. Bây giờ lưu lạc đến mức đến từ đường này, trong lòng càng tức giận.
Nhưng Đại tướng Bạch và mấy người cấp dưới cho biết, hai mẹ con chỉ có thể ở trong thôn này. Thậm chí còn không thể đi lên huyện sống, hai người cũng không có cách nào.
Sau khi Sở Từ rời đi, thôn trưởng đã sửa sang lại từ đường cũ này một lần. Người dòng họ Sở và họ Từ cảm thấy từ đường này có thể nuôi ra hai chị em Sở Từ và Sở Đường, nhất định là nơi có phong thủy tốt. Bởi vậy cũng thuê người làm một số bài vị tổ tiên, thỉnh thoảng đến đây vái lạy.
Bởi vậy, lúc này gió lạnh thổi qua nhẹ nhàng, ngọn nến trước mặt bài vị đung đưa, có vẻ phá lệ quỷ dị. Mặc dù cửa chính đã sửa chữa lại một lần nữa, nhưng dưới sức gió vẫn phát ra tiếng kẽo kẹt, nghe qua giống như tiếng phụ nữ khóc lóc than thở, ai oán không thôi.
Từ Phú Niên có tật giật mình, càng cảm thấy sởn tóc gáy. Ngay cả bà cụ vẫn luôn cứng rắn cũng không khỏi sợ hãi.
Đêm này qua đêm khác, mỗi đêm đều như thế.
Sau một thời gian dài, tinh thần của hai người hơi tồi tệ, thật sự không thể chịu nổi nên nhả ra, một lần nữa ra giá cao thuê người xây nhà. Dân làng lúc này mới chịu làm.
Bà cụ đã lớn tuổi, lại bị kích thích quá nhiều. Ngôi nhà vẫn chưa xây xong mà người đã hơi đờ đẫn. Bà cụ bắt đầu nói mê sảng, nhìn thấy ai thì nói đó là chồng của mình, hoặc là nhìn nhầm Từ Phú Niên, tưởng đó là cháu đích tôi Sở Đường mới nhìn thấy một lần của mình.
Khi bà cụ chuẩn bị rời khỏi thủ đo thì ồn ào muốn gặp Sở Đường. Sau khi Sở Đường biết được cũng đi đến gặp. Một giây đó, bà cụ đã vô cùng thích đứa cháu đích tôn này.
Xét về diện mạo, nó còn đẹp trai hơn đứa con trai mà bà tự mình nuôi. Xét về năng lực, nó là sinh viên của một trường đại học trọng điểm. Quả thực là mọi thứ xuất sắc. Chỉ có điều đáng tiếc duy nhất chính là khi Sở Đường nhìn thấy bà, chỉ lịch sự gọi một tiếng bà. Sau đó cũng không cho bà một chút ánh mắt dư thừa nào, dáng vẻ xa lạ kia làm cho trái tim của bà như bị dao cắt.
Bởi vậy, lúc này bà hồ đồ thì cảm thấy mỗi người đều là cháu đích tôn của bà, kêu gào lung tung khắp thế giới. Một người đàn ông như Từ Phú Niên chỉ có thể đi theo sau bà dọn dẹp đống hỗn độn. Thật là khó chịu!
Từ Phú Niên vốn dĩ không phải người hiếu thảo. Bây giờ bà cụ bị bệnh, hơn nữa trong nhà không có tiền, nên thái độ càng không cần phải nói. Ngay từ đầu còn có thể chịu đựng chăm sóc, nhưng lâu dần bà cụ luôn nói ông là Sở Đường. Trong lòng ông cũng hơi oán hận, cảm thấy mình thật xui xẻo. Bà cụ sớm không bệnh trễ không bệnh, vậy mà muốn kéo chân sau lúc này.
Ngôi nhà mới của Từ Phú Niên mất hơn ba tháng mới xây xong, diện tích không lớn. Nhưng đã dùng hết tất cả tiền ông dành dụm. Thậm chí tiền mua quan tài của bà cụ cũng không còn nữa.
Vậy mà vị trí của ngôi nhà mới lại rất gần từ đường, vừa ra khỏi cửa đã có thể nhìn thấy chỗ đó. Mỗi ngày đều làm cho ông nghĩ đến nguyên nhân cái chết của Sở Tú Hòa, nghĩ càng nhiều càng suy sụp, cuộc sống cũng không sống nỗi nữa.
Ông không có tiền, không có việc làm, càng thêm bắt đầu sống mơ màng. Thỉnh thoảng đi nhặt ve chai hoặc là lên núi hái chút thảo dược bán được mấy đồng. Nhưng trong chớp mắt đã mua rượu uống hết, cứ như thể sau khi uống say ông vẫn là Trưởng phòng Bạch kia, con trai của Đại tướng Bạch.
Con trai không đáng tin cậy nên bà cụ thê thảm. Đầu bà hồ đồ nên cũng không thể tự chăm sóc bản thân được, cả ngày trên người bốc ra mùi hôi thối, cũng may bà còn biết đói. Mặc dù con trai mặc kệ bà, bà còn có thể lang thang khắp thôn để ăn trộm thức ăn, sống cũng không tệ. Sau khi cuộc sống như thế này kéo dài một thời gian, chính là hai đứa con trai nhỏ của bà biết chuyện và gom góp một số tiền để thuê một người thành thật trong thôn giúp chăm sóc. Lúc này dân làng mới yên ổn.
Dù thế nào đi nữa, đời này của Từ Phú Niên xem như đã bị hủy hoại. Thậm chí không cần Sở Từ can thiệp.
Một năm sau khi Từ Phú Niên ở thôn Thiên Trì, bà cụ qua đời. Trước khi chết vẫn còn hồ đồ, ngoài nhớ rõ tên ‘Đại Phú’ ra, chính là Sở Đường.
Nhưng mặc dù bà đã chết, đứa con trai Từ Phú Niên này vẫn còn uống rượu say ngủ đi. Sau khi tỉnh lại khóc lóc mấy tiếng thì mọi chuyện trở lại như bình thường. Mà Sở Đường sau khi nhận được tin, trong lòng càng không có dao động gợn sóng một chút nào.
“Anh họ, chuyện này anh đừng nói cho chị em biết. Chị ấy vừa mới mang thai, em không muốn chị ấy gặp xui xẻo.” Sau khi nghe thấy Tần Trường Bình thông báo, Sở Đường trực tiếp trả lời lại.
Người vô tình vô cảm mà thôi, tuyệt đối sẽ không bởi vì người đã chết mà mềm lòng đồng tình. Kẻ ác vĩnh viễn là kẻ ác, chết hay sống đều giống nhau.
“Được, em hãy chăm sóc cho chị em thật tốt đi. Hai ngày trước anh nhờ người gửi một số đặc sản qua, chị em nhất định sẽ thích ăn. Ngoài ra, mẹ anh và chị Hương Như của em cũng nhờ anh gửi giúp một ít đồ. Quần áo trong đó đều là hai người làm cho cháu của em. Em dặn chị em cất đi, khi đứa trẻ sinh ra đừng để nó mặc quần áo lung tung. Quần áo mà chị em may tốt thì tốt, người lớn mặc thì được. Nhưng trẻ sơ sinh thì… thôi bỏ đi.” Tần Trường Bình lại nói.
Y đến giờ vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ đáng sợ của Sở Từ khi may quần áo. Mặc dù sau này quả thực đã tiến bộ hơn rất nhiều, nhưng thỉnh thoảng vẫn tìm thấy kim và chỉ trong những bộ quần áo đó. Trẻ con tốt hơn hết là nên tránh ca.
Sở Đường nhếch khóe miệng, hiện tại trình độ của chị cậu đã tốt hơn, đều biết thêu uyên ương. Ai không biết còn tưởng rằng cô là tiểu thư khuê các thời cổ đại đấy!
Nhưng cho dù cậu có nói ra, có lẽ anh họ cũng không tin. Sở Đường không khỏi mỉm cười và nói: “Trong nhà máy vẫn cần anh họ chăm sóc nhiều hơn.”
“Đâu có, đâu có…” Tần Trường Bình vội vàng khách sáo nói.
Quyết định đúng đắn nhất của y đời này chính là giúp Sở Từ mở nhà máy dược phẩm. Nhà máy dược phẩm này mỗi năm đều giống nhau, hiệu quả và lợi ích đều tăng gấp bội. Bây giờ bất luận y đi đâu cũng xem như người có uy tín danh dự. Ngay cả tìm vợ cũng đều dễ dàng hơn nhiều. Thậm chí không chỉ là y, Thôi Hương Như cũng không tệ. Cô mở công ty quần áo cũng rất ấn tượng. Trong huyện còn cho nhận xét là nữ doanh nhân xuất sắc gì đó. Tóm lại là có tên tuổi tốt.
Sở Đường vừa cúp điện thoại từ huyện Y Thủy đã lập tức chạy về nhà. Nam nữ sinh trong trường học nhìn mà ngơ ngác.