Vô Tình Nhặt Được Soái Ca - Chương 1
1
Tôi nằm thẳng cẳng trên giường như một con cá c h ế t, miệng không ngừng làu bàu:
“Hoắc Văn Tiêu, anh đúng là đồ chó.”
“Anh báo đáp ân nhân cứu mạng của mình như thế đấy à? Lưng tôi sắp gãy rồi đây này.”
Hoắc Văn Tiêu cầm một chiếc khăn lông, nửa quỳ bên cạnh, giúp tôi lau người.
Miệng thuận thế phản bác:
“Từ đầu đến cuối đều là tôi cử động, cô gãy lưng cái gì?”
So với bộ dạng bơ phờ sắp lả đi của tôi, Hoắc Văn Tiêu trông cứ như người không hề hấn gì.
Vẫn còn tâm trạng trêu chọc tôi.
Tôi thấy anh ta cố tình, muốn tôi c h ế t luôn trên giường cho rồi.
Để anh ta khỏi cần báo ơn nữa.
Một luồng tức giận dâng lên, tôi giơ tay tát thẳng vào mặt anh ta một cái.
“Vậy chẳng phải giữa chừng tôi cũng bảo anh dừng lại rồi sao, anh lại dám không nghe lời Mẫu Thân Đại Nhân này!”
Vì mất sức nên cái tát cũng mềm oặt.
Nhưng mặt Hoắc Văn Tiêu vẫn bị đánh lệch sang một bên.
Mái tóc lòa xòa trước trán rũ xuống, che khuất vẻ mặt anh.
Bàn tay đang đặt bên đùi tôi cũng bất giác siết chặt.
Tôi có chút yếu thế, nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn:
“Anh không biết năm đó tôi cõng anh từ bờ mương về nhà mệt như chó thế nào đâu.”
“Cái lưng già này của tôi chính là bị anh đè hỏng từ lúc đó, bây giờ làm sao chịu nổi giày vò như vậy nữa.”
Tôi lại bắt đầu sụt sùi như mọi khi.
Hoắc Văn Tiêu thở dài, như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
Bàn tay to lớn phủ lên eo tôi.
Nhẹ nhàng xoa bóp: “Lực thế này được chưa?”
Hoắc Văn Tiêu chắc hẳn đã học qua massage chuyên nghiệp, tay nghề rất ra gì và này nọ.
Tôi thoải mái nheo mắt, hừ một tiếng trong mũi.
Đúng lúc này, trước mặt tôi đột nhiên hiện lên một dòng bình luận:
[Nữ phụ này cũng quá đáng quá rồi! Lại dám sai khiến nam chính như chó!]
[Nữ chính ban đầu cứu nam chính xong, đặt anh ở mương để đi tìm người giúp đỡ, không ngờ bị nữ phụ đi ngang qua tiện tay nhặt mất.]
[Đợi đến khi nam chính biết được ân nhân cứu mạng thật sự của mình là nữ chính, nữ phụ này coi như xong đời!]
Tôi xong đời rồi.
2
Tôi là một cô gái làng chài có tâm cơ, giỏi nhất là trò cậy ơn đòi báo đáp, ép buộc bằng đạo đức.
Nhưng bây giờ.
Cái ơn của tôi đối với Hoắc Văn Tiêu đã không còn.
Mà Hoắc Văn Tiêu lại là kẻ chẳng có đạo đức gì.
Tôi c h ế t chắc rồi.
Bởi vì tôi không chỉ sai khiến Hoắc Văn Tiêu như chó.
Tôi còn cưỡng ép anh ta nữa.
Ngay từ khi còn ở làng chài nhỏ, tôi đã dụ dỗ Hoắc Văn Tiêu lên giường.
Tôi cảm nhận được anh ta rất không tình nguyện.
Lần nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh như tiền.
Chỉ biết hùng hục làm như hoàn thành nhiệm vụ.
Sau này, Hoắc Văn Tiêu hồi phục trí nhớ.
Quản gia nhà họ Hoắc nói với tôi, Hoắc Văn Tiêu bị lãnh cảm.
Ghét nhất là người khác chạm vào mình.
Từng có người cả gan chạm vào tay anh, sau đó người đó biến mất không dấu vết.
Dòng bình luận vẫn tiếp tục chạy:
[Nam chính đáng thương của tôi ơi, giữ mình trong sạch hai mươi sáu năm, vậy mà lại bị nữ phụ độc ác này hủy hoại.]
[Khóc mất, Song C* của tôi ơi!] (Song C: chỉ cả nam và nữ chính đều còn trong trắng)
[Đáng đời nữ phụ cuối cùng bị nam chính cắt gân chân, nhốt trong phòng tối cả đời!]
Cảm nhận được tứ chi mình cứng đờ.
Hoắc Văn Tiêu ngẩng đầu nhìn tôi.
“Làm cô đau à?”
Tôi vội chộp lấy bàn tay vẫn đang cần mẫn massage cho mình của anh.
Bò dậy từ trên giường, quỳ cùng anh, giọng run rẩy.
“Cái đó… Hoắc Văn Tiêu à…”
“Thật ra ban đầu không phải tôi cứu anh, tôi chỉ là đi ngang qua bờ mương rồi tiện tay nhặt anh về nhà thôi.”
“Nhưng không có công lao thì cũng có khổ lao, đúng không.”
“Ừm, tôi biết.” Hoắc Văn Tiêu cụp mắt.
“Là cô đã cõng tôi đi hai dặm đường, nếu không tôi đã sớm chết cóng bên bờ mương rồi, cả đời này tôi đều phải làm trâu làm ngựa báo đáp cô.”
“Lời này cô đã nói rất nhiều lần, tôi đều nhớ.”
Nói xong, anh cầm lấy tay tôi, đặt lên cơ ngực mình, từ từ di chuyển xuống dưới.
Cả người anh ngả về phía sau, đôi mắt đen láy nhìn tôi chằm chằm.
“Cho nên, cô muốn tôi báo đáp thế nào cũng được.”
Cái gì?
Dòng bình luận:
[Nữ phụ chết tiệt, biến tổng tài bá đạo cao lãnh cool ngầu của chúng ta thành cái dạng gì thế này!]
[Hơi muốn xin hướng dẫn sử dụng.]
[Lầu trên còn xin hướng dẫn à, đợi nam chính biết sự thật thì cô ta tiêu đời rồi, cậu cũng muốn thẻ trải nghiệm vĩnh viễn phòng tối nhỏ à?]
Hoắc Văn Tiêu nửa nằm trên sàn, những đường cơ bụng hiện lên rõ ràng, mượt mà.
Trên cổ anh vẫn còn đeo một sợi dây xích chó.
Là tôi dùng tiền của anh đặt mua trên mạng với giá cắt cổ.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy sợi dây này, tôi đã cảm thấy nó nên được đeo trên cổ Hoắc Văn Tiêu.
Lúc này, sợi xích phát ra tiếng kêu lanh canh theo từng cử động của anh.
Kết hợp với khuôn mặt lạnh lùng kia.
Tạo ra một sự va chạm giữa cấm dục và dục vọng.
Nếu là tôi của ngày thường, sớm đã như sói đói vồ mồi rồi.
Nhưng bây giờ, tôi đẩy mạnh anh ra.
Bởi vì đây là một cái giá khác.
Và cái giá này tôi không trả nổi.
Tôi lập tức lùi ra xa:
“Không không không, sự báo đáp của anh đối với tôi đã quá đủ rồi.”
“Sau này tôi sẽ không ép buộc anh, sai khiến anh như trước nữa.”
Nghe lời tôi nói, sắc mặt Hoắc Văn Tiêu đột nhiên lạnh đi.
“Tại sao?”
“Cô tìm được con chó khác rồi à?”
Con chó khác nào?
Hoắc Văn Tiêu đang nói gì vậy?