Vô Tình Nhặt Được Soái Ca - Chương 2
Hóa ra trong lòng anh, tôi vẫn luôn coi anh như chó sao?
Tôi vội vàng phân bua:
“Chó gì mà chó, anh toàn nói linh tinh, trong lòng tôi anh vẫn luôn là tổng tài bá đạo cao lãnh cool ngầu, là đóa hoa trên núi cao không thể chạm tới.”
Sắc mặt Hoắc Văn Tiêu càng tệ hơn.
Anh cúi đầu suy nghĩ vài giây, rồi nói:
“Xin lỗi, là tôi giữ hình tượng quá rồi, sau này tôi sẽ học cách làm một con chó tốt.”
Cái quái gì vậy!
Lần đầu tiên tôi bắt đầu căm ghét hành vi vô liêm sỉ trước đây của mình.
Sao Hoắc Văn Tiêu lại bị tôi biến thành thế này.
Nếu sau này anh ta biết tôi không phải ân nhân cứu mạng của mình, chẳng phải sẽ băm tôi ra thành trăm mảnh sao.
3
Tôi là dân chài ăn nói vụng về.
Cảm thấy càng giải thích càng rối, tôi quyết định dùng hành động để chứng minh sự thay đổi của mình với Hoắc Văn Tiêu.
Thế là tôi xoay người chuẩn bị rời đi.
Chưa đi được hai bước, cổ tay bị một lực từ bên ngoài kéo lại.
Tôi cúi đầu, mới phát hiện đầu kia của sợi xích trên cổ Hoắc Văn Tiêu vẫn đang cố định trên cổ tay tôi.
Mà Hoắc Văn Tiêu thì vì bị kéo, cổ vươn về phía trước.
Vùng da dưới vòng cổ cọ đến hơi ửng đỏ.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi.
Vẻ mặt tràn đầy tủi nhục và giằng xé.
Không khí tĩnh lặng vài giây.
Cuối cùng như thể đã hạ quyết tâm, anh bò về phía tôi.
Dòng bình luận cuộn điên cuồng:
[Trời đất, tôi không nhìn lầm chứ, nam chính đang học bò như chó à?]
[Vẫn là dân thành phố các người biết chơi ghê.]
[Con nhỏ chết tiệt, có thể để tôi diễn hai tập được không?]
[Tôi chắc chắn rồi, tôi muốn xin hướng dẫn, dù bị nhốt vào phòng tối tôi cũng cam lòng.]
Tôi suýt nữa thì bị hành động của anh dọa ngất tại chỗ.
Vội vàng quỳ xuống bò lại gần, giúp anh tháo vòng cổ ra.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý.”
“Cái này sau này anh đừng đeo nữa nhé.”
Tôi luống cuống tay chân tháo vòng cổ.
Ánh mắt Hoắc Văn Tiêu dừng trên mặt tôi.
Không nói một lời.
Tháo xong vòng cổ, tôi liền ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng.
Vì thế không thể chú ý đến ánh mắt có chút cô đơn của Hoắc Văn Tiêu ở phía sau.
4
Mấy ngày sau đó, tôi không dám làm càn với Hoắc Văn Tiêu như trước nữa.
Tôi cất hết những đạo cụ đã mua cho Hoắc Văn Tiêu đi.
Bắt đầu lấy lòng anh như cách Hoắc Văn Tiêu đã từng hầu hạ tôi.
Ví dụ như lúc anh làm việc trong phòng sách, mang đến một tách trà kỷ tử ấm áp.
Hầm con ba ba nuôi trong ao ngoài sân hơn ba năm thành canh cho anh uống.
Hy vọng sau này khi sự việc vỡ lở, Hoắc Văn Tiêu có thể nhớ đến những điều tốt đẹp của tôi.
Mà nương tay với tôi.
Trên bàn ăn.
Tôi ân cần múc cho Hoắc Văn Tiêu một bát canh cật heo.
Cười với anh một nụ cười nịnh nọt hết cỡ.
“Đây là canh tôi đặc biệt hầm cả buổi chiều đó, anh nếm thử đi.”
Nhưng mặt Hoắc Văn Tiêu lại lập tức đen sì.
Anh như thể bị sỉ nhục ghê gớm, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Châu Hòa, cô coi thường tôi?”
“Tôi cần phải uống mấy thứ này sao?”
Mấy thứ này làm sao?
Trước kia ở làng chài.
Dì Vương hàng xóm thích nhất là nấu mấy món canh này cho chồng.
Dì ấy nói đàn ông uống mấy thứ này là tốt nhất.
Tôi nghĩ chắc bệnh hoàng tử của Hoắc Văn Tiêu lại tái phát rồi.
Chê món canh bình dân tôi nấu.
Thế là cố gắng khuyên nhủ anh: “Mấy thứ này đều là đồ tốt, bổ dưỡng lắm.”
“Chúng ta đôi khi cũng đừng quá phù phiếm, những thứ dân dã này cũng nên ăn nhiều một chút.”
Hoắc Văn Tiêu: “…”
Cuối cùng anh vẫn uống hết bát canh đó.
Chỉ là vẻ mặt rất nhục nhã, như đang chịu cực hình vậy.
Buổi tối, tôi tắm xong trở về phòng.
Vừa vào cửa đã bị một lực kéo mạnh qua.
Hoắc Văn Tiêu dồn tôi vào góc tường.
Hơi thở nóng rực phả bên cổ.
Anh chắc cũng vừa tắm xong, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, mùi hương thoang thoảng quanh quẩn nơi chóp mũi.
Trên cổ vẫn còn đeo sợi xích chó lần trước.
Chết tiệt, rõ ràng tôi đã cất kỹ rồi mà.
Sao lại bị anh tìm ra được chứ.
Anh nhét đầu kia của sợi xích vào tay tôi.
Giọng điệu gần như thành kính: “Tối nay đến lượt cô ‘thị tẩm’.”
Hoắc Văn Tiêu nhìn xuống tôi.
Hàng mi dày được ánh đèn hắt xuống thành một mảng bóng râm.
Trời mới biết điều này đối với một cô gái làng chài háo sắc như tôi là sự cám dỗ lớn đến nhường nào.
Nhưng tôi vẫn đẩy mạnh anh ra.
Không quên nhân lúc hỗn loạn sờ trộm cơ bụng anh hai cái, giải tỏa cơn đói khát.
Cuối cùng vỗ vai anh như một người phụ nữ tốt:
“Sau này không cần nữa, tôi sẽ không bao giờ ép buộc anh nữa đâu.”
“Tại sao?”
Giọng Hoắc Văn Tiêu có chút run rẩy, bàn tay bên hông cũng bất giác nắm chặt.
Tôi nghĩ chắc anh sắp bị tôi làm cho cảm động phát khóc rồi.
Thế là quyết định nhân cơ hội này nói thêm vài lời tốt đẹp.
“Trước đây đều là tôi không tốt, chỉ biết nghĩ cho bản thân, bỏ qua cảm nhận của anh.”
“Cảm ơn anh đã báo đáp tôi trong thời gian qua, anh vất vả rồi.”
Hoắc Văn Tiêu bị tôi tiễn ra khỏi phòng.
Không biết có phải ảo giác của tôi không.
Tôi cứ cảm thấy vẻ mặt anh trông còn thê lương hơn cả phi tần bị vua trả về.
Sáng sớm hôm sau, tôi nhìn thấy dòng bình luận đang chạy:
[Nữ chính cuối cùng cũng về nước rồi, nam chính sẽ gặp được nữ chính trong bữa tiệc tối nay.]