Vô Tình Nhặt Được Soái Ca - Chương 4
Rồi tháo từng món trang sức, dây chuyền trên người xuống, nhét vào lòng Hoắc Huyên.
“Cầm giúp tôi.”
Mấy thứ này đều là Hoắc Văn Tiêu mua, còn quý hơn mạng của tôi.
Đừng để đến lúc tìm được dây chuyền của Hoắc Huyên thì chúng lại mất.
Hoắc Huyên ghét bỏ muốn chết.
Tôi mặc kệ cô ta, lấy một tư thế nhảy cóc tao nhã mà nhảy tõm vào hồ.
Từ từ lặn xuống đáy hồ.
Tôi từ nhỏ lớn lên ở biển.
Mò một sợi dây chuyền trong cái hồ nhỏ này quả thực dễ như trở bàn tay.
Trong tưởng tượng của tôi, chắc hẳn mình giống như một nàng tiên cá xinh đẹp đang ưu nhã bơi lội trong nước.
Nhưng cảnh tượng này rơi vào mắt Hoắc Huyên lại không phải như vậy.
Theo thời gian tôi ở dưới nước càng lúc càng lâu.
Vẻ mặt cô ta từ chế nhạo dần chuyển sang hoảng sợ.
Đến cuối cùng bắt đầu la lớn: “Cứu mạng với, có người rơi xuống nước!”
Hoắc Văn Tiêu nghe thấy tiếng động liền đi ra.
Khi nhìn thấy đồ trang sức trong tay Hoắc Huyên, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi.
“Anh, Châu Hòa ở dưới đó, em đã gọi bảo an rồi, sắp đến—”
Lời còn chưa dứt, Hoắc Văn Tiêu cũng lao đầu vào hồ nước.
6
Tôi mò mẫm loạn xạ dưới đáy hồ.
Đột nhiên một chiếc hộp quà nhỏ màu đỏ phía trước thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi bơi lại gần.
Ngay khi ngón tay sắp chạm vào chiếc hộp, eo bị người ta ôm chặt lấy.
Kéo tôi nổi lên trên.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt Hoắc Văn Tiêu.
Nhìn sợi dây chuyền ngày càng xa mình, tôi bắt đầu giãy giụa dữ dội.
Nhưng lực ở eo không những không lỏng ra, đầu còn bị một bàn tay to lớn giữ chặt.
Sau đó Hoắc Văn Tiêu áp môi mình lên môi tôi.
Có luồng khí lưu chuyển giữa môi và răng.
Thần kinh à.
Tôi có bị đuối nước đâu, truyền khí cái gì chứ.
Lúc nãy ở dưới nước lâu như vậy cũng không thấy thiếu oxy.
Bây giờ bị Hoắc Văn Tiêu hôn như vậy tôi lại cảm thấy sắp chết chìm đến nơi.
Sau khi nổi lên mặt nước, tôi đẩy mạnh đầu Hoắc Văn Tiêu ra, thở hổn hển.
“Anh làm gì vậy? Tôi chỉ còn chút nữa là mò được sợi dây chuyền đó rồi.”
Giọng Hoắc Văn Tiêu mang theo sự tức giận:
“Sợi dây chuyền rách nát gì mà cô phải liều mạng đi mò, cùng lắm tôi mua cho cô mười sợi.”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, Hoắc Huyên đã vội nói: “Cảm ơn anh!”
Hoắc Văn Tiêu quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô ta.
Hoắc Huyên lập tức rụt cổ lại: “…Em không cần nữa.”
Mà tôi nghe thấy lời này, bàn tính trong lòng lập tức kêu lách cách.
Sợi dây chuyền tám triệu.
Hoắc Huyên không cần nữa, vậy tôi mò lên chẳng phải là của tôi sao!
Nhưng Hoắc Văn Tiêu không cho tôi một cơ hội nào.
Cứng rắn kéo tôi lên bờ.
Cởi áo khoác vest che lên người tôi.
Mặc kệ tôi giãy giụa, vác bổng tôi lên, sải bước rời đi.
Tim tôi đau như cắt.
Lúc này, Ngụy Vũ Thu đi tới.
“Anh Hoắc, hai người đều ướt hết rồi, tôi đã bảo quản gia chuẩn bị hai bộ quần áo.”
“Hai người đi thay đi.”
Tôi thúc cùi chỏ vào vai Hoắc Văn Tiêu, ra hiệu anh thả tôi xuống.
Nhưng Hoắc Văn Tiêu không có chút phản ứng nào.
Gật đầu nhẹ với Ngụy Vũ Thu.
Bế tôi đi theo quản gia về phía phòng dành cho khách.
Trong khoảnh khắc lướt qua, tôi nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Ngụy Vũ Thu.
Bên trong ẩn chứa nỗi buồn man mác.
Cùng lúc đó, tôi nhìn thấy dòng bình luận:
[Nữ phụ này thật lắm mưu mẹo, cố tình nhảy xuống nước để nam chính đau lòng.]
Tôi: …
Trời xanh ơi, hãy tỏ tường trắng đen!
7
Tôi dùng sức véo mạnh vào eo Hoắc Văn Tiêu.
Thì thầm: “Thả tôi xuống!”
“Chân tôi có bị hỏng đâu, tự đi được.”
Hoắc Văn Tiêu dừng bước.
Cúi đầu nhìn đôi chân trần của tôi: “Cô không đi giày.”
Tôi giơ tay chỉ về phía bờ hồ: “Giày của tôi ở đằng kia.”
Hoắc Văn Tiêu quay đầu lại, nhìn về phía Hoắc Huyên đang đứng cạnh đôi giày.
Hoắc Huyên đảo mắt một vòng, chân trẹo một cái, đá đôi giày cao gót kia xuống hồ.
Hoắc Văn Tiêu quay lại, giọng bình thản: “Bây giờ thì mất rồi.”
“…”
“Bây giờ thả cô xuống, cô chắc chắn sẽ đi mò cái sợi dây chuyền rách nát kia.”
Hoắc Văn Tiêu vạch trần tôi thẳng thừng.
Tôi: “…”
Thằng nhóc chết tiệt này ăn mất con giun trong bụng tôi rồi à?
Trong sảnh tiệc có rất nhiều khách.
Vô số ánh mắt đổ dồn vào tôi và Hoắc Văn Tiêu.
Tôi xấu hổ muốn chết, chỉ ước có cái lỗ nào để chui xuống.
Lại bắt đầu giãy giụa.
Đột nhiên đùi hình như cọ phải thứ gì đó.
Hoắc Văn Tiêu khẽ rên một tiếng.
Bàn tay đặt trên đùi tôi cũng bất giác siết chặt.
“Đừng động đậy lung tung.”
Quần áo của cả hai chúng tôi đều ướt sũng.
Trong buổi chiều hè, nhiệt độ nóng bỏng truyền qua làn da áp sát.
Tôi lập tức cứng đờ người, không dám cử động nữa.
Hai chân kẹp chặt eo anh, sợ chạm phải thứ gì đó không nên chạm.
Cứ duy trì như vậy cho đến phòng khách, hai chân tôi bắt đầu mỏi nhừ.
Nhưng Hoắc Văn Tiêu vẫn ôm chặt tôi không buông.
Anh hỏi: “Hoắc Huyên lúc nào cũng thế à?”
“Nhân lúc tôi không có nhà bắt nạt cô?”
“Đâu có.”
Tôi giải thích: “Là tôi làm rơi dây chuyền của con bé, tôi giúp nó mò lên thôi mà.”
Nói xong, tôi lại giãy giụa một chút.
“Cái đó, anh có thể thả tôi xuống trước được không?”
Đôi mắt đen láy của Hoắc Văn Tiêu nhìn tôi chằm chằm, không nói gì.
Đột nhiên, lực đỡ dưới chân tôi biến mất.
Cả người tôi mất kiểm soát rơi xuống.