Vô Tình Nhặt Được Soái Ca - Chương 5
Tôi hét lên một tiếng, vội ôm chặt cổ Hoắc Văn Tiêu mới không bị ngã.
Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ:
“Xa lạ làm gì? Có phải lần đầu gặp đâu.”
Hoắc Văn Tiêu gỡ tay tôi khỏi cổ anh, di chuyển xuống dưới.
“Có muốn chào hỏi nó một tiếng không?”
8
Tôi bị hành động của Hoắc Văn Tiêu làm cho kinh hãi.
Tay lập tức bắt đầu vung loạn xạ.
Không cẩn thận tát trúng một cây cột lớn.
Hoắc Văn Tiêu lập tức rên lên một tiếng, người không kiểm soát được mà khom xuống.
Tôi chớp lấy cơ hội thoát khỏi người anh.
Hoắc Văn Tiêu nhíu chặt mày, trên trán không biết là nước hồ hay là mồ hôi do đau.
Cái tát vừa rồi hoàn toàn không nương tay, nhìn vẻ mặt Hoắc Văn Tiêu.
Anh ta chắc hẳn rất đau.
Tôi có chút hoảng sợ, túm lấy quần Hoắc Văn Tiêu định kiểm tra.
“Không phải là ‘hỏng’ rồi chứ?”
“Mau cho tôi xem.”
Hoắc Văn Tiêu gạt tay tôi ra, mặt đỏ bừng: “Không cần, tôi không sao!”
“Ấy dà, anh đừng cố chịu, có bệnh thì mình đi khám sớm.”
“Cho tôi xem, còn ‘dùng’ được không?”
Nếu lỡ đánh hỏng bảo bối của nam chính, vậy thì tôi hoàn toàn xong đời rồi.
Tôi sờ soạng lung tung.
Hoắc Văn Tiêu lại rên lên một tiếng nữa.
Cùng lúc đó, tôi cũng thành công kéo được quần anh ta xuống.
Cùng với cậu em của anh ta mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Ừm, không hỏng.
Tôi lại kéo quần Hoắc Văn Tiêu lên.
Nhưng cổ tay lại bị nắm chặt.
Hoắc Văn Tiêu thở hổn hển nói:
“Chỉ nhìn thì biết được cái gì?”
“Không thực hành một chút làm sao biết chức năng có hỏng hay không?”
“Hả?”
Tôi ngơ ngác: “Thử thế nào?”
Hoắc Văn Tiêu không nói gì, kéo tay tôi lại để chào hỏi cậu em của anh lần nữa.
Tôi lập tức như bị điện giật rút tay về, lắc đầu lia lịa: “Không được!”
“Chúng ta vẫn nên đến bệnh viện đi.”
Sắc mặt Hoắc Văn Tiêu đột ngột tối sầm lại.
Ánh mắt lạnh băng nhìn tôi chằm chằm mấy giây.
“Châu Hòa, gần đây cô rất lạ.”
“Không cho sờ cũng không cho chạm, cô có phải đang giấu tôi chuyện gì không?”
Tim tôi giật thót, nhưng miệng vẫn nói bừa.
“Làm gì có? Tôi có chuyện gì giấu anh đâu?”
“Tôi chỉ cảm thấy chúng ta không nên làm chuyện này nữa, không thích hợp.”
Mặt Hoắc Văn Tiêu trở nên còn thối hơn cả mương nước.
“Trước đây không phải cô nói báo ơn thì phải lấy thân báo đáp sao, sao đến bây giờ lại thành không nên rồi?”
“Cô chán tôi rồi à?”
Sao có thể chứ?
Ai lại có thể chán một vị thần tài vừa giỏi việc giường chiếu, vừa đẹp trai chứ?
Chỉ là tôi biết rất rõ, những điều tốt đẹp này của Hoắc Văn Tiêu không thuộc về tôi.
Tôi chỉ là kẻ chiếm tổ chim khách mà thôi.
Thấy tôi mãi không lên tiếng.
Sắc mặt Hoắc Văn Tiêu càng khó coi hơn.
Anh hừ lạnh: “Tôi cũng chẳng thiết tha làm chuyện này với cô.”
“Sau này cô đừng có làm mấy món canh đó cho tôi nữa, cơ thể tôi khỏe lắm, hoàn toàn không cần.”
Anh tức giận kéo quần lên.
“Còn nữa, tôi ghét cô.”
Cửa bị người ta đóng sầm lại, phát ra một tiếng động lớn.
Tôi ngơ ngác chớp mắt.
Không hiểu sao Hoắc Văn Tiêu đột nhiên lại nổi giận đùng đùng như vậy.
Thế là liếc nhìn dòng bình luận.
[Tôi nghĩ nam chính tức giận như vậy chắc chắn là vì nữ phụ đã phá hỏng cuộc gặp gỡ của anh ấy với nữ chính.]
[Đúng không huynh đệ, sao tôi lại thấy nam chính là vì nữ phụ nói không muốn ‘ấy ấy’ với anh ta, nên đang tức tối nhỉ.]
[Tôi thấy lầu hai nói đúng đó, vì bạn trai tôi chính là kiểu đàn ông ngoài cứng trong mềm, lúc này nữ phụ qua hôn anh ta một cái, chắc chắn dỗ được ngay.]
[Không đúng chứ, tiểu thuyết không viết thế này mà, nữ chính không phải Ngụy Vũ Thu sao? Nam chính không phải nên thích nữ chính sao?]
…
Dòng bình luận bắt đầu cãi nhau.
Tôi càng thêm mơ hồ.
Nhưng tôi nghĩ Hoắc Văn Tiêu chắc chắn không thể thích tôi được.
Bởi vì khi tôi ở bên anh, phần lớn thời gian anh đều trưng ra bộ mặt lạnh lùng.
Trước kia ở làng chài.
Lúc dì Vương và chồng dì ấy ở bên nhau.
Khóe miệng chồng dì ấy chỉ muốn nhếch lên tận mang tai.
Dì Vương nói với tôi, ít nhất phải đạt đến mức độ đó mới được coi là thích.
Huống chi, Hoắc Văn Tiêu vừa rồi nói ghét tôi to tiếng như vậy.
Sắp làm điếc tai tôi rồi.
9
Thay quần áo xong, tôi bước ra khỏi phòng.
Đụng mặt Ngụy Vũ Thu.
Cô ấy cười với tôi:
“Nghe nói cô chính là ân nhân cứu mạng của Văn Tiêu đúng không?”
“Thật là trùng hợp, vùng biển đó một năm trước tôi cũng từng đến, vừa hay cũng cứu một người, chỉ là anh ấy hình như không nhớ.”
Giọng Ngụy Vũ Thu rất dịu dàng.
Rơi vào tai tôi càng khiến tôi thêm chột dạ.
Nhưng mục đích tôi đến dự tiệc hôm nay chính là để nói rõ chuyện này với cô ấy.
Tôi ngẩng đầu nhìn cô, thẳng thắn thừa nhận:
“Thật ra cô mới là ân nhân cứu mạng thực sự của Hoắc Văn Tiêu.”
“Lúc đó tôi chỉ đi ngang qua, rồi nhặt Hoắc Văn Tiêu về.”
Dòng bình luận nổ tung:
[Tôi không nghe nhầm chứ, cứ thế mà nói thẳng ra luôn à?]
[Nữ phụ này không phải vừa bị câu “tôi ghét cô” của nam chính làm cho tức ngốc rồi chứ?]
[Tôi nhớ trong truyện hiểu lầm này không phải đến đại kết cục mới được giải quyết sao, nói thẳng ra thế này thì sau này diễn thế nào nữa?]
Ngụy Vũ Thu cũng sững sờ: “Cô…”