Vô Tình Nhặt Được Soái Ca - Chương 6
Thật ra tôi cũng có tư tâm.
Tôi nghĩ Ngụy Vũ Thu là nữ chính, chắc chắn vừa xinh đẹp vừa lương thiện.
Tôi sớm thú nhận với cô ấy, nói thêm vài lời tốt đẹp, biết đâu sau này cô ấy còn có thể nói giúp tôi vài câu trước mặt Hoắc Văn Tiêu.
Để kết cục của tôi không quá thảm.
Tôi nói tiếp:
“Thật ra tôi cũng mới biết gần đây thôi, trước giờ tôi vẫn luôn nghĩ mình mới là ân nhân cứu mạng thực sự của Hoắc Văn Tiêu.”
“Cho nên có hơi tự mãn, đối xử với Hoắc Văn Tiêu hơi quá đáng một chút.”
“Tôi lo lắng sau khi Hoắc Văn Tiêu biết sự thật, sẽ không tha cho tôi…”
Lời tôi còn chưa nói hết đã bị Ngụy Vũ Thu cắt ngang:
“Vậy bây giờ cô thú nhận chuyện này với tôi, là hy vọng sớm bù đắp, rồi để tôi thay cô cầu xin Hoắc Văn Tiêu đúng không?”
Tôi gật đầu lia lịa.
Đúng là nữ chính có khác, thật thông minh.
Ngụy Vũ Thu trầm ngâm một lúc:
“Tôi có thể giúp cô, nhưng cô cần phải tự mình nói rõ chuyện này với Hoắc Văn Tiêu.”
“Đến lúc đó tôi sẽ đưa cô rời đi, đảm bảo không ai tìm được cô, cô cũng không cần lo lắng sự trả thù của Hoắc Văn Tiêu nữa.”
10
Hoắc Văn Tiêu đã hai ngày không nói chuyện với tôi.
Điều này cũng không có gì lạ.
Dù sao anh vốn ít nói, trước đây phần lớn đều là tôi mặt dày bám lấy anh nói chuyện.
Hôm nay tôi bước ra khỏi phòng.
Thấy Hoắc Văn Tiêu mặc bộ vest phẳng phiu đứng trong phòng khách.
Bên cạnh là trợ lý của anh.
Trông có vẻ như sắp đi công tác xa.
Trước khi anh lên xe, tôi gọi anh lại.
Hoắc Văn Tiêu quay người lại, ánh mắt nhàn nhạt rơi trên người tôi, không nói gì.
Tôi lấy một phong thư từ trong túi ra đưa cho anh.
“Gì đây?” Hoắc Văn Tiêu không động đậy.
“Thư xin lỗi gửi anh.” Tôi nói.
Bên trong giải thích rõ Ngụy Vũ Thu mới là ân nhân cứu mạng thực sự của anh.
Đồng thời cũng bày tỏ sâu sắc sự áy náy của tôi về những lời nói và hành động quá đáng trong suốt một năm qua đối với Hoắc Văn Tiêu.
Hàng mày Hoắc Văn Tiêu khẽ giãn ra.
Anh nhận lấy phong thư, khóe miệng hơi nhếch lên: “Cô còn đặc biệt viết thư? Thật ra tôi cũng không giận lắm.”
Tôi sững người: “Hai ngày nay anh giận à? Giận cái gì?”
Khóe miệng Hoắc Văn Tiêu cứng đờ: “…”
“Cô không biết tôi giận cái gì, thì viết thư xin lỗi tôi làm gì?”
Tôi có chút chột dạ: “Là có chuyện khác có lỗi với anh.”
“Hy vọng anh xem xong đừng quá tức giận.”
“Chuyện gì?” Nói rồi Hoắc Văn Tiêu định mở phong thư.
Bị tôi ngăn lại.
“Bây giờ đừng xem, tôi sợ anh nổi giận.”
“Tôi đã từng nổi giận với cô bao giờ chưa?” Hoắc Văn Tiêu nhíu mày.
Trợ lý khẽ thúc giục: “Hoắc tổng, không đi nhanh sẽ lỡ chuyến bay mất.”
Hoắc Văn Tiêu không động đậy, nhìn tôi vài giây rồi nhét phong thư vào túi.
Xoay người mở cửa xe.
Tôi đứng bên đường vẫy tay với anh: “Tạm biệt.”
Đột nhiên, cửa sau xe lại bị người bên trong mở ra.
Hoắc Văn Tiêu chân dài bước xuống xe, đi đến trước mặt tôi, ôm chầm lấy tôi.
“Làm gì mà mặt mày lo lắng sợ hãi thế, cô có gây ra chuyện tày đình gì thì cũng có tôi chống lưng cho.”
“Đợi tôi về.”
11
Tôi đâu có ngốc.
Đợi anh ta quay về tính sổ với tôi sao?
Thế nên, ngay sau khi Hoắc Văn Tiêu đi.
Tôi lập tức quay về phòng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cao chạy xa bay.
Tôi vốn không phải người tham lam.
Cho nên chỉ mang theo số tiền đủ để tôi sống sung túc nửa đời còn lại rồi rời đi.
Vào một đêm tối trời gió lộng, tôi gặp Ngụy Vũ Thu ở bến cảng.
Cô ấy vỗ vai tôi, tiễn tôi lên du thuyền.
“Cảm ơn.”
Trước lúc chia tay, cô ấy nói với tôi một câu “Cảm ơn”.
“Gần đây nhà họ Ngụy gặp khủng hoảng tài chính, chỉ có liên hôn với nhà họ Hoắc mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.”
“Cho nên tôi cũng rất cần cái ơn cứu mạng đối với Hoắc Văn Tiêu này, cảm ơn cô đã trả nó lại cho tôi.”
Du thuyền từ từ rời bến.
Ngụy Vũ Thu thở dài, hỏi quản gia bên cạnh:
“Tôi làm vậy có phải hơi ích kỷ không?”
“Đúng là có chút.”
Ngụy Vũ Thu: “…”
Quản gia lại nói: “Không sao đâu tiểu thư, cô ta sắp biến mất khỏi thế giới này rồi, người không cần phải áy náy.”
“Cái gì?”
Quản gia lộ ra vẻ mặt tự tin: “Không phải tiểu thư nói muốn đưa cô ta đến nơi không ai tìm thấy được sao?”
“Môn đọc hiểu tiểu học của tôi đạt điểm tối đa đấy, ý của tiểu thư tôi đều hiểu cả.”
Ngụy Vũ Thu im lặng vài giây: “Ông hiểu cái đầu khấc ấy!”
“Tôi bảo ông đưa cô ấy đi, chứ không phải bảo ông đưa cô ấy đi chết!”
Ngụy Vũ Thu đạp giày cao gót chạy như điên dọc bến cảng.
Hai tay vẫy loạn xạ.
“Châu Hòa, mau xuống đây!”
Tôi ở trên du thuyền nhìn thấy hành động kích động của cô ấy, cũng vẫy tay lại với cô:
“Đừng tiễn nữa, tạm biệt.”
“Đậu má! Vẫy tay không phải là tạm biệt, mà là chị ơi chị sắp toi rồi đó!”
Thế là, giữa tiếng kêu gào lo lắng của Ngụy Vũ Thu và lời tạm biệt cảm động của tôi.
Du thuyền nổ tung.
12
Hai năm sau.
Tôi cùng “hội bà tám” trong làng ngồi hóng mát ở đầu làng.
Người đang phát biểu bây giờ là chị Hoa: “chuyên gia phân tích số liệu” của làng.
Sở thích lớn nhất là ngắm trai đẹp, và phân tích “chỗ ấy” của các anh đẹp trai lớn hay nhỏ.
Vì chuyện này, mà trong làng cứ là giống đực, kể cả con Vàng đầu làng, đi ngang qua mặt chị đều phải ôm đũng quần mà đi.
Đột nhiên.