Vô Tình Nhặt Được Soái Ca - Chương 7
Có người hét lên: “Ngoài bờ mương đằng trước có một người đàn ông nằm đó, trông còn đẹp trai lạ lùng.”
Nghe thấy chữ “đẹp trai”, chị Hoa như bị kích hoạt từ khóa.
Lập tức phóng vọt ra ngoài.
Còn không quên kéo cả tôi theo.
Bên bờ mương đã tụ tập một đám người.
Qua khe hở miễn cưỡng có thể nhìn thấy bên trong có một người đàn ông cao ráo chân dài đang nằm.
Nhưng không nhìn rõ mặt.
Có người bên cạnh lay anh ta một cái.
“Này, cậu trai trẻ dậy đi, ở đây không cho ngủ.”
Chị Hoa vẫn kéo tôi chen lên phía trước.
Cuối cùng tôi cũng nhìn rõ mặt người đàn ông đó.
Tim tôi nhảy thót một cái.
Sao Hoắc Văn Tiêu lại ở đây?
Mương nước thối bên cạnh vẫn đang bốc mùi.
Trong khoảnh khắc, tôi như quay lại ba năm trước, lần đầu tiên nhặt được Hoắc Văn Tiêu bên bờ mương.
Hai năm không gặp, Hoắc Văn Tiêu dường như đã thay đổi rất nhiều.
Dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt, đường nét khuôn mặt cũng sắc bén hơn nhiều.
Chị Hoa hào hứng phân tích với tôi:
“Em xem cái mũi cao này, cái yết hầu to này, rồi nhìn cái chỗ phồng phồng trong đũng quần kia kìa.”
“Anh chàng này tuyệt đối không phải dạng vừa, dè dặt ước tính cũng phải hai mươi.”
Tôi: …
Dòng bình luận:
[Nói gì thì nói, chị Hoa đúng là có nghề thật, đoán chuẩn vãi.]
[Còn câu hỏi ở trên, tại sao nam chính lại ở đây? Đương nhiên là đến tìm cô rồi nữ phụ ơi, cô không biết sau khi nam chính biết tin tức của cô đã cuống cuồng lên thế nào đâu?]
Hoắc Văn Tiêu tìm tôi làm gì?
Không phải vì chuyện trước kia tôi lừa anh ta, nên giờ đến báo thù tôi đấy chứ.
Đúng lúc này, mí mắt Hoắc Văn Tiêu khẽ động.
Trước khi anh ta mở mắt, tôi theo phản xạ muốn bỏ chạy.
Nhưng chiếc quần hoa của tôi lại bị anh ta túm chặt.
“Cứu tôi với.”
Hoắc Văn Tiêu nói xong câu này lại ngất đi.
Nhưng tay vẫn nắm chặt lấy quần hoa của tôi.
Dù gỡ thế nào cũng không ra.
Bất đắc dĩ, chị Hoa đành phải về nhà lái chiếc xe ba gác chở heo, đưa cả tôi và Hoắc Văn Tiêu đến phòng khám ở đầu làng xem vết thương.
Bác sĩ xem xét hồi lâu, nói:
“Nhìn thì không có vấn đề gì, không phải giả vờ ngất đấy chứ.”
Nói rồi, bác sĩ đưa tay bịt mũi Hoắc Văn Tiêu.
Mặt Hoắc Văn Tiêu từ từ đỏ lên, nhưng vẫn không tỉnh.
Tôi nhìn không nổi nữa, giải cứu mũi anh khỏi tay bác sĩ.
Cuối cùng, đành phải đưa người về nhà.
Trời dần tối, chị Hoa về nhà cho heo ăn.
Gần như ngay khi chị Hoa vừa đi, Hoắc Văn Tiêu liền mở mắt.
“Cô lại cứu tôi rồi.”
“Đời này tôi phải báo đáp cô thật tốt.”
Miệng thì nói vậy, nhưng tôi cứ cảm thấy giọng điệu anh ta có chút nghiến răng nghiến lợi.
Tôi nghĩ có lẽ anh ta đang đá xoáy tôi chuyện trước kia giả mạo ân nhân cứu mạng, cậy ơn đòi báo đáp.
Tôi đứng dậy, xua tay liên tục: “Không cần không cần, chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi mà.”
Nhưng Hoắc Văn Tiêu lại sống chết không chịu.
“Đời này tôi ghét nhất là nợ ơn người khác, ơn chưa báo xong tôi sẽ không đi.”
Dòng bình luận:
[Ha ha ha, anh ơi cả người anh chắc chỉ có cái miệng là cứng nhất nhỉ.]
[Đây đâu phải là lúc anh khóc lóc mò tìm nữ phụ bên bờ biển hai năm trước nữa đâu.]
Cứ như vậy, tôi và Hoắc Văn Tiêu dường như lại quay về những ngày đầu tiên ở làng chài nhỏ.
Mỗi sáng sớm mở mắt ra.
Hoắc Văn Tiêu đã giúp tôi cho gà ăn, giặt xong quần áo, nấu xong cơm.
Mỗi ngày tôi còn nhàn rỗi hơn cả con heo nhà chị Hoa.
13
Lúc tối về nhà, Hoắc Văn Tiêu đang dựa vào cửa đợi tôi.
“Cuối cùng cũng chịu về rồi, thức ăn tôi đã hâm lại hai lần rồi đấy.”
Giọng anh có chút lạnh lùng.
Tôi không nói gì, nhìn anh dọn cơm lên bàn.
Hoắc Văn Tiêu đã ở chỗ tôi được nửa tháng rồi.
Tôi nghĩ đến tin tức đọc được trên mạng một năm trước.
Hai nhà Hoắc – Ngụy liên hôn.
Hoắc Văn Tiêu và Ngụy Vũ Thu chính thức đính hôn.
Anh có gia đình, còn có cả một công ty lớn như vậy phải quản lý, cứ ở mãi chỗ tôi thế này cũng không ổn.
“Hoắc Văn Tiêu, mấy ngày nay anh báo đáp tôi như vậy là đủ rồi.”
Động tác gắp thức ăn của anh khựng lại.
Tôi nói tiếp: “Ý tôi là, anh còn định ở chỗ tôi đến bao giờ?”
“Cô đang đuổi tôi đi đấy à?” Giọng Hoắc Văn Tiêu có chút lạnh.
Không khí trầm mặc vài giây.
Tôi vẫn gật đầu.
Hốc mắt Hoắc Văn Tiêu đột nhiên hơi đỏ lên.
Qua một lúc lâu, anh mới lên tiếng:
“Bảy trăm bốn mươi hai ngày.”
“Cái gì?” Tôi hơi nghi hoặc.
“Cô ném cho tôi một lá thư, tôi mở ra xem xong, thì nhận được tin tức du thuyền cô đi gặp nạn.”
“Trong bảy trăm bốn mươi hai ngày đó tôi vẫn luôn nghĩ cô mất rồi, bây giờ chúng ta mới đoàn tụ được mười bốn ngày, cô đã muốn đuổi tôi đi.”
“Nếu cô đã không muốn chứa chấp tôi như vậy, thì tôi đi ngay bây giờ!”
14
Sau khi Hoắc Văn Tiêu đi.
Không hiểu sao trong lòng cứ cảm thấy trống rỗng.
Nhưng rất nhanh tôi đã biết tại sao.
Bởi vì cả buổi chiều tôi chưa ăn gì.
Đói bụng.
Ăn uống no đủ xong, tôi chuẩn bị đi ngủ.
Đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người gọi tôi.
Tôi đi ra, phát hiện là chị Hoa.
Mà Hoắc Văn Tiêu vừa nói muốn đi ban nãy đang nằm trên chiếc xe ba gác của chị.