Vô Tình Nhặt Được Soái Ca - Chương 8
“Chị gặp cậu ấy giữa đường, cậu ấy nói bị ngã gãy chân.”
Tôi ngồi xổm xuống, vén ống quần Hoắc Văn Tiêu lên.
Quả nhiên thấy một vết xước.
Hoắc Văn Tiêu rút chân khỏi tay tôi.
“Không sao, chỉ là một vết xước thôi.”
“Cô ghét bỏ tôi như vậy, tôi đi ngay đây.”
Tôi nhìn bóng lưng quả quyết của anh, không ép người ta.
“Được rồi, vậy anh đi đường cẩn thận, đừng lại bị ngã gãy chân nữa đấy.”
Bóng dáng Hoắc Văn Tiêu đột nhiên loạng choạng một cái.
Dòng bình luận:
[Haha, thật sự để anh đi rồi anh lại không vui.]
[Tôi thấy vết thương trên chân anh ta chắc chắn là do anh ta cố tình tự làm ra.]
[Cười chết mất, để khiến nữ phụ mềm lòng, nam chính cũng liều thật.]
Tôi nhìn Hoắc Văn Tiêu như con kiến vịn tường từ từ lê bước, thở dài một tiếng.
“Đừng đi nữa.”
Hoắc Văn Tiêu dừng lại, đôi mắt đen láy sáng lên dưới ánh trăng.
“Trời tối rồi, đường khó đi.”
“Anh ngày mai hẵng đi.”
“…” Hoắc Văn Tiêu trợn mắt rồi ngất đi.
Xong rồi, lần này hình như là ngất thật.
15
Hoắc Văn Tiêu nói anh hoàn toàn không muốn ăn vạ ở chỗ tôi.
Đợi chân anh lành hẳn sẽ đi ngay.
Chỉ là không hiểu sao vết thương của anh gần một tháng rồi vẫn chưa thấy khá hơn.
Hôm nay tôi như thường lệ đến phòng khám lấy thuốc giúp anh.
Không ngờ lại gặp Ngụy Vũ Thu trên đường.
Hai năm không gặp cô ấy thay đổi rất nhiều.
Tinh thần uể oải, như bị thứ gì đó hút cạn sinh lực.
Câu đầu tiên cô ấy nói khi gặp tôi là: “Hoắc Văn Tiêu có phải đang ở chỗ cô không?”
Đầu óc tôi lập tức tưởng tượng ra cảnh vị hôn thê đến tận cửa tìm tôi tính sổ.
Tôi gật đầu, lập tức giải thích:
“Anh ấy chỉ bị thương ở chân, nên mới ở chỗ tôi…”
“Ha ha ha, tốt quá rồi, cuối cùng hai người cũng ở bên nhau rồi.”
Tôi ngây người nhìn Ngụy Vũ Thu đang cười điên cuồng.
Cô ấy tiến lên ôm chầm lấy tôi.
“Chuyện du thuyền nổ tung trước kia là lỗi của tôi, may mà cô không sao, nếu không Hoắc Văn Tiêu cả đời này sẽ không tha cho tôi mất.”
Ngụy Vũ Thu kể cho tôi nghe chuyện của cô ấy và Hoắc Văn Tiêu trong hai năm qua.
“Lễ đính hôn của tôi và Hoắc Văn Tiêu là giả, anh ta làm vậy đều là để hành tôi, anh ta lợi dụng quan hệ liên hôn để sáp nhập công ty nhà tôi, sau đó tìm cho tôi công việc khổ nhất, mệt nhất bắt tôi làm.”
“Tôi mỗi ngày làm từ chín giờ sáng đến mười một giờ đêm, mấy ngày nay anh ta phủi mông bỏ đi, toàn là tôi phải dọn dẹp hậu quả cho anh ta.”
“Tôi thật sự, đã rất lâu rồi không được nhìn thấy ánh mặt trời tươi mới.”
Ngụy Vũ Thu vừa nói vừa khóc lớn.
Không ngừng tố cáo hành vi bóc lột kiểu địa chủ của Hoắc Văn Tiêu.
16
Lúc tôi quay về.
Vừa hay bắt quả tang cảnh Hoắc Văn Tiêu đang lén lút đổ thuốc vào chậu hoa.
Chậu hồng kia bị anh ta tưới đến thâm sì cả gốc rồi.
Động tác của Hoắc Văn Tiêu khựng lại, vội giấu cái bát ra sau lưng.
Ngụy biện nói: “Anh chỉ thấy mấy hôm nay hình như chậu hoa cũng bị bệnh, nên định bụng cho nó uống thuốc của anh.”
“Em đừng nghĩ nhiều.”
Tôi không nói gì, vành mắt đỏ hoe, từng bước tiến lại gần anh.
Anh đưa tay lên lau nhẹ khóe mắt tôi, giọng điệu căng thẳng:
“Em đừng giận, sau này anh sẽ ngoan ngoãn uống hết có được không?”
“Anh chỉ là… Anh chỉ là không muốn vết thương mau lành, như vậy anh sẽ không còn lý do gì để ở lại bên cạnh em nữa…”
Lời Hoắc Văn Tiêu còn chưa nói hết, đã bị tôi dùng môi chặn lại.
Anh sững người một chút, sau đó dùng tay giữ chặt đầu tôi, làm nụ hôn thêm sâu đậm.
Tôi nói: “Xin lỗi Hoắc Văn Tiêu, hình như em hơi ngốc.”
“Hôm nay mới biết được lòng anh.”
Hoắc Văn Tiêu bế thốc tôi lên:
“Nếu đã muốn xin lỗi thì phải thể hiện chút thành ý chứ.”
Trời từ sáng chuyển tối, rồi từ tối lại sang sáng.
Tôi giương cờ trắng đầu hàng: “Em chịu hết nổi rồi, tha cho em đi Hoắc Văn Tiêu.”
Vòng tay phía sau lại siết chặt lấy tôi.
“Anh mới là người thật sự chịu hết nổi đây, vẫn phải nhờ em nấu thêm canh ba ba cật heo bồi bổ cho anh nhiều vào.”
“Bảo bối, chúng ta làm thêm lần nữa, anh hoàn toàn không được, sẽ không mệt đâu.”
Cứu mạng với.
Tôi không bao giờ dám nấu canh đó cho Hoắc Văn Tiêu uống nữa.
Cái tên nhóc này thù dai đến tận bây giờ.
17
Cuối tháng, tôi và Hoắc Văn Tiêu trở về Bắc Kinh.
Ngụy Vũ Thu trút bỏ được gánh nặng, ngay trong đêm bay sang châu Âu du lịch.
Trước lúc đi làm, anh lại ôm tôi nũng nịu một hồi lâu.
“Châu Hòa, em thật sự rất ngốc, cho nên anh bắt buộc phải nhấn mạnh lại với em lần nữa.”
“Anh yêu em, rất, rất yêu em.”
“Bây giờ em biết chưa?”
“Ừm.”
Lời này tôi nghe đến mức tai sắp đóng vảy rồi.
Bởi vì Hoắc Văn Tiêu nói não tôi hơi khác người, cho nên mỗi ngày đều phải nhấn mạnh với tôi một lần.
Người không hiểu tình yêu, cần một người nói thật nhiều lời yêu.