Vương Phi Bất Đắc Dĩ - Chương 1
Trước khi gả cho Vương gia, tỷ tỷ ruột của ta đã sớm không còn giữ được sự trong sạch. Vì ta và tỷ tỷ có bảy tám phần giống nhau, chủ mẫu ép ta thay tỷ tỷ động phòng. Đêm ta sinh con, tỷ tỷ ép ta uống một chén rượu độc, rồi dùng dao găm rạch nát mặt ta.
Nàng ta cướp lấy đứa con của ta, nở nụ cười đầy hiểm ác:
“Ta thực sự căm ghét khuôn mặt này của ngươi! Vương gia chỉ có thể là của một mình ta, ngươi hãy an tâm mà chết đi.”
Không lâu sau, rượu độc phát tác, máu từ mắt, tai, mũi, miệng ta trào ra, ta đau đớn mà chết.
Tỷ tỷ nhờ có con mà mẹ được nương nhờ, nàng ta trở thành Vương phi quyền quý nhất.
Khi ta mở mắt ra lần nữa, ta đã sống lại, quay trở về đúng đêm động phòng với Vương gia.
1
Tỷ tỷ của ta được Hoàng thượng tứ hôn cho đương kim Nhiếp chính vương. Thế nhưng, tỷ ấy đã không còn là trinh nữ.
Tỷ ấy từng thề hẹn với Triệu công tử của phủ Quốc công, thậm chí còn mang thai đứa con của hắn.
Vì thế, khi thánh chỉ tứ hôn được ban xuống, tỷ và chủ mẫu hoảng hốt vô cùng.
Đêm ấy, ta bị họ gọi vào khuê phòng của tỷ tỷ.
Mẫu thân dùng tính mạng của mẹ ruột ta để ép buộc, yêu cầu ta thay tỷ tỷ động phòng, thậm chí còn muốn ta sinh một tiểu thế tử cho nàng ta.
Nguyên nhân cũng chỉ vì ta và tỷ tỷ có bảy phần giống nhau.
Tỷ tỷ vì đã uống thuốc phá thai nên thân thể đã bị tổn thương.
Kiếp trước, ta ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần sinh hạ được tiểu thế tử, họ sẽ tha cho ta.
Họ từng hứa, chỉ cần ta hoàn thành nhiệm vụ sẽ ban cho ta và mẫu thân trăm lượng hoàng kim rồi cấp cho chúng ta một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô kinh thành.
Ta biết, để sống sót, ta không có lựa chọn nào khác.
Nhưng ta không ngờ, vào đêm sinh con, khi Vương gia bị Hoàng thượng triệu về kinh, tỷ tỷ đã trực tiếp ban cho ta một chén rượu độc.
Nàng ta sai tỳ nữ bẻ miệng ta ra, tự tay rót rượu độc vào miệng ta.
Nhìn ta đau đớn đến chết đi sống lại, nàng ta cười lớn đầy khoái trá.
Sau đó, nàng ta nhìn ta với ánh mắt độc ác, dùng dao găm rạch nát khuôn mặt ta.
Cho đến khi mặt ta máu me đầm đìa, không còn nhận ra hình người, nàng ta mới dừng tay.
Đêm đó, mắt nàng ta đỏ rực, giọng nói như tẩm độc:
“Ta thật sự hận ngươi đến tận xương tuỷ! Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt giống ta như đúc, ta đều sinh lòng căm ghét.
Vương gia mãi mãi chỉ là của một mình ta! Ngươi hãy an tâm mà chết. Mẫu thân ngươi chẳng mấy chốc cũng sẽ theo ngươi mà thôi.”
Giây tiếp theo, ta tỉnh lại tại phủ Nhiếp chính vương.
Cơn đau do lưỡi dao rạch qua da thịt như còn tồn tại, ta vội vàng sờ lên mặt mình, da vẫn láng mịn như ban đầu!
Cơn đau như dao cắt trong bụng đột nhiên biến mất.
Ta kéo khăn voan xuống, nhìn thấy bài trí quen thuộc trước mặt, liền vớ lấy chiếc gương trên bàn.
Trong gương đồng, hiện rõ khuôn mặt ta giống tỷ tỷ Cố Minh Châu đến bảy phần.
Bên ngoài, tiếng cười nói chúc mừng vang lên.
Lúc này, ta mới ý thức được rằng, ta đã sống lại.
Chưa kịp phản ứng, bóng dáng cao lớn của một người đàn ông hiện ra ở cửa.
Giây tiếp theo, cửa bị đẩy mạnh.
Nhiếp chính vương bước vào, loạng choạng tiến về phía ta.
02
Nhiếp chính vương quyền lực nghiêng trời.
Hiện tại, Hoàng đế còn nhỏ, Thái hậu không thạo việc triều chính nên mọi quyền lực đều nằm trong tay ngài.
Là người thân cận nhất với tiên đế, Nhiếp chính vương giúp đỡ Hoàng đế nhỏ tuổi quen với việc cai trị.
Còn cuộc hôn nhân giữa phủ Cố và Nhiếp chính vương là do tiên đế sắp đặt.
Phủ Cố từng lập nhiều công lớn khi giúp tiên đế lên ngôi, tiêu diệt kẻ phản loạn.
Phụ thân ta, Cố Ninh Chỉ đã chắn một nhát dao cho tiên đế trong buổi yến tiệc, bị thương nặng và cuối cùng mất mạng.
Để ban thưởng cho phủ Cố, tiên đế đặc biệt gả Cố Minh Châu, thiên kim phủ Cố, cho Nhiếp chính vương.
Vì vậy, đây là một trong những thánh chỉ mà tiên đế để lại.
Nhiếp chính vương uống say, nhìn thấy ta, bỗng đứng khựng lại.
Lúc này, ta mới nhận ra chiếc khăn voan đỏ vừa rồi đã bị ta cuống cuồng kéo xuống.
Theo lễ nghi, chiếc khăn này lẽ ra phải do phu quân tự tay vén xuống.
Hiện giờ, ta mặc hỷ phục đỏ tươi, ngồi trên giường nhìn ngài chăm chú.
Ký ức của kiếp trước ồ ạt tràn về.
Kiếp trước, Vương gia đối xử với ta rất tốt.
Ngài là một người ôn nhu, chu đáo.
Mỗi lần sau khi ân ái trên giường, ngài đều ôm chặt ta, suốt đêm không buông.
Nhưng mỗi sáng hôm sau, khi nhìn thấy những vết hôn đỏ rực trên người ta, ta lại phải chuẩn bị tinh thần để đón nhận cơn cuồng phong từ tỷ tỷ.
Nàng ta hoặc bắt ta quỳ cả ngày, hoặc thẳng tay véo mạnh vào đùi ta.
Chỗ đó vừa đau đớn lại kín đáo, không dễ bị phát hiện.
Hoặc có khi, nàng ta tát ta mấy cái rồi bắt ta tự tìm cách làm giảm sưng.
Dù sao, nàng ta cũng không muốn Vương gia phát hiện ta có điều gì bất thường.
Những ngày tháng ấy đầy đau khổ và uất ức, nhưng so với cuộc sống tại phủ Cố, vẫn tốt hơn nhiều.
03
Ta là đứa con gái không được chú ý nhất trong phủ Cố, tên là Cố Tri Ý.
Ta và tỷ tỷ đều có dung mạo giống phụ thân nên hai chúng ta giống nhau đến bảy phần.
Tiếc thay, phụ thân vì cứu tiên đế mà bị thương nặng qua đời.
Ngày phụ thân mất, ta khóc đến ngất đi, bởi phụ thân đối xử với ta và mẫu thân vô cùng tốt.
Trong ký ức của ta, phụ thân đặc biệt thích dạy ta đọc sách, viết chữ.
Ông nói, mỗi khi ta tĩnh tâm học hành, ông như nhìn thấy bóng dáng thời thơ ấu của mình trong ta.
Phụ thân là người nhân từ, đối xử tốt với tất cả mọi người trong phủ.
Dĩ nhiên, ông cũng đối đãi rất tốt với Cố Minh Châu.
Năm đó, khi đi xem hội hoa đăng, phụ thân thay phiên cõng cả ta và Cố Minh Châu trên vai.
Ông còn đùa rằng chúng ta đang “đăng cao vọng viễn” (lên cao nhìn xa), khiến chúng ta cười khanh khách.
Sau khi phụ thân qua đời, chủ mẫu nắm quyền cai quản.
Và từ đó, mọi thứ thay đổi, phủ Cố không còn tiếng cười.
Cuộc sống của ta và mẫu thân cũng trở nên khó khăn hơn.
Bề ngoài là vì thân phận thứ nữ của ta.
Nhưng thực tế, là do chủ mẫu không ưa ta và mẫu thân.
Mẫu thân của bà ta và nhà ngoại của phụ thân vốn là quen biết cũ, từ nhỏ đã định hôn sự.
Phụ thân cũng không ngờ, người đàn bà nhìn bề ngoài ôn nhu, thực chất lại đầy toan tính và cực kỳ nghiêm khắc với hạ nhân.
Khi phụ thân còn sống, ông từng nói rằng chủ mẫu- Tôn thị, tính tình quá kiêu ngạo.
Sau này, dần dần ông cũng không còn tình cảm với bà ta.
Chỉ khi ở bên mẫu thân ta, ông mới có nụ cười.
Trước đây, vì nể mặt phụ thân, chủ mẫu còn không dám làm gì quá đáng.
Nhưng sau khi phụ thân mất, bản chất độc ác của bà ta dần dần lộ ra.
Dù ta và Cố Minh Châu có dung mạo giống nhau, nhưng cuộc sống của chúng ta lại khác biệt một trời một vực