NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 136

  1. Home
  2. Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
  3. Chương 136
Prev
Next

Bắc Minh Thần nghiêng đầu nhìn lại. chẳng lẽ tên Phật Tịch ở dị thế là Sở Vũ Tầm?

Ừm, hắn nhớ rồi.

Bây giờ đại hán này mới nhìn rõ, thuận theo đầu Phật Tịch nhìn qua, mặc dù gã không biết Bắc Minh Thần nhưng nhìn dáng vẻ đó, nhất là trên người phát ra khí thế bá vương, nhìn qua đã biết không dễ chọc.

“Được rồi, Sở Vũ Tầm, ta nhớ rồi, tạm biệt.”

Nam nhân kia dùng ánh mắt hung ác, nói lời đáng sợ, nói xong đi qua cạnh hai người. Khi thấy hai người không hề có bất kỳ phản ứng gì vội co cẳng lên chạy.

“Ha ha ha…” Phật Tịch thấy thế bỗng chốc lúng túng, sau đó nhanh chóng cúi người cười nhạo.

Bắc Minh Thần cạn lời, chuyện này có gì buồn cười chứ?

Phật Tịch cười một hồi ngước đầu nhìn Bắc Minh Thần, trên mặt không rõ ý cười.

[Không ngờ Bắc Minh Thần đứng đó không cần làm gì có thể dọa người ta chạy mất.]

[Vậy ta có cần vẽ chân dung của hắn, rồi treo ở đầu giường dùng để trừ tà không.]

Bắc Minh Thần nắm c.h.ặ.t t.a.y Phật Tịch, vẻ mặt cưng chiều mỉm cười. Phật Tịch yêu hắn thế nào, thậm chí còn muốn treo chân dung của hắn ở đầu giường.

Hai người đều mang tâm tư, nhìn nhau cười ngọt ngào.

Phật Tịch đi theo Bắc Minh Thần đi vào ngõ nhỏ vô cùng náo nhiệt, qua bảy lần quặt tám lần rẽ, vòng vèo một hồi, đầu Phật Tịch muốn choáng.

[Sao giống mê cung vậy chứ?]

[Chẳng lẽ Bắc Minh Thần còn có hắc bang?]

[Chời má, vậy chẳng phải ta chính là nữ nhân của đại ca trong truyền thuyết à.]

Bắc Minh Thần cười thầm.

Mấy người đi đến trước một viện tử, Linh Phong chợt đi lên gõ cửa.

Phật Tịch nhìn chằm chằm cánh cửa kia, trên mặt kìm nén nụ cười xấu xa.

[Nào, gặp mặt nội ứng, Bắc Minh Thần sẽ ra ám hiệu gì đây?]

“Cạch” một tiếng, cửa viện mở ra từ bên trong, có một người ló đầu ra, sau khi nhìn thấy Bắc Minh Thần vội xoay người hành lễ: “Chủ tử…”

Bắc Minh Thần kéo Phật Tịch đi vào viện tử, Phật Tịch thất vọng mím môi, kéo Bắc Minh Thần.

Bắc Minh Thần cúi đầu: “Sao thế?”

“Sao các ngài qua loa như thế? Không lập ám hiệu à?”

Bắc Minh Thần khẽ cười một tiếng: “Bản thân đích thân đến còn cần gì ám hiệu?”

Phật Tịch gật đầu, nín cười.

[Điện thoại di động của ta mở bằng Face ID, nhưng có mấy lần nó còn không nhận ra ta.]

Bắc Minh Thần không phản ứng gì, kéo Phật Tịch đi vào sảnh đường, ngồi trên ghế cao nhất.

Sau đó có một người đi tới, trong ngực ôm một chồng sổ sách thật dày, đi đến bên cạnh Bắc Minh Thần lén liếc nhìn Phật Tịch. Sau đó người nọ âm thầm đặt sổ lên bàn, cúi người cung kính nói: “Chủ tử, đây là sổ tháng trước.”

Bắc Minh Thần khẽ ừm, đưa tay cầm quyển sổ trên cùng lật xem.

“Giản Triều còn chưa đến à?”

Người kia cúi người, cúi đầu xuống: “Bẩm chủ tử, hắn, hắn tới rồi, tới Đỉnh Tụy Lâu, phân phó tiểu nhân nói sau khi chủ tử đến có thể đi Đỉnh Tụy Lâu tìm hắn.”

Nói xong còn liếc trộm Phật Tịch.

Bắc Minh Thần nghe thấy ba chữ Đỉnh Tụy Lâu, tay lật sổ hơi dừng lại, sau đó cũng liếc nhìn Phật Tịch, không biết nàng đang nghĩ gì?

Hắn khẽ ho một tiếng: “Phái người tìm Giản Triều về.”

Người kia còn chưa đáp lời, lại nghe giọng của Phật Tịch: “Chúng ta từ xa xôi đến đây, nếu chỉ ở trong ngôi nhà này chẳng phải phí thời gian tươi đẹp à.”

Phật Tịch đứng lên, đi đến cạnh Bắc Minh Thần giật sổ sách trong tay hắn, ném lên bàn. Sau đó nàng đưa tay ôm cánh tay của Bắc Minh Thần, lắc tới lắc lui làm nũng nói: “Dẫn ta đi chơi đi, buổi tối ta còn chưa từng ra đường.”

Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch nũng nịu vờ đáng yêu trước mặt, giữa lông mày mang theo ý cười. Hắn rất hưởng thụ chiêu này, đầu óc nóng lên đồng ý.

“Được rồi, đi theo.”

Phật Tịch bỗng vui vẻ ra mặt, thả cánh tay Bắc Minh Thần ra chạy ra ngoài phòng.

[Đã lâu không sống về đêm.]

[Thành không ngủ chờ ta.]

Bắc Minh Thần rất bất đắc dĩ, đứng lên cùng đi ra ngoài.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 136"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com