Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu (Full) – Lãnh Băng Cơ – Mộ Dung Phong - Truyện Ngôn Tình - Chương 423
Đọc truyện: Vương phi ngày ngày đòi hưu phu (full) – Lãnh Băng Cơ – Mộ Dung Phong
- Tác giả: A Thiên
- Thể loại: Xuyên không, nữ cường, sủng ngọt
chương 423: Bị Phi Ưng Vệ bắt đi
Mộ Dung Phong tay nắm chặt roi ngựa: “Làm sao ngươi biết?”
“Băng Cơ sau khi về phủ chưa nói với ngươi sao?”
“Nói cái gì?”
Cừu thiếu chủ dùng mũi kiếm chỉ vào Mộ Dung Phong, gấp đến độ nói năng lộn xộn: “Phi Ưng Vệ muốn giết người bịt miệng! Hôm nay Băng Cơ đi cùng ta đến am Nam Sơn Ni để điều tra về tung tích của Phi Ưng Vệ, trên đường trở về đã gặp huynh đệ tốt của ngươi đấy.”
Băng Cơ nghi ngờ rằng giáo chủ thực sự của Kim Ưng không ai khác chính là Tề Cảnh Vân.
Lúc đó, Băng Cơ sợ Tề Cảnh Vân sẽ bí mật ra tay với mình, nên mới bảo ta đích thân đưa nàng trở về Kỳ Vương Phủ, nàng bảo ta phải lập tức về phủ nói chuyện này với ngươi.”
Mộ Dung Phong lập tức ngẩn ra.
Băng Cơ đã từng hai ba lần nói rằng có chuyện cần bàn bạc với mình, nhưng đều bị chính mình cắt ngang.
Mình thì cứ bận việc này việc kia, chuyện nàng ấy và Cừu thiếu chủ đã gặp hôm nay, cuối cùng khiến nàng ấy không có cơ hội nói ra chuyện đó.
Chẳng trách nàng ấy muốn ra khỏi phủ để tìm Thẩm Phong Vân.
Sự việc lần này vô cùng quan trọng, nhất định không thể chậm trễ.
Mộ Dung Phong hối hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Bản thân mình thật không ra gì!
Khi Cừu thiếu chủ nhìn thấy phản ứng của Mộ Dung Phong, trong lòng có chút tự trách, tay cầm kiếm rung lên.
“Nếu ngươi muốn tìm Băng Cơ thì phải hành động ngay, hôm nay thiếu chủ ta rất muốn giáo huấn ngươi một trận!”
Quay người nhảy từ trên mái nhà xuống, nói với ông chủ tửu lâu: “Mau thông báo cho mọi người trong kinh thành, lập tức sử dụng mọi cách để thu thập tin tức cho ta.” Cập ŋhật chương mới nhất tại w*eb лhayho.cом
Lúc này, ông chủ quán không còn nheo mắt, cũng không khom lưng nữa, vẻ mặt uy nghiêm, cung kính vâng lệnh.
Mộ Dung Phong ngay lập tức dặn dò Vu Phó tướng: “Theo lệnh của bổn Vương, phong tỏa tất cả các con đường, kiểm tra nghiêm ngặt xe cộ qua lại và người đi bộ trên đường, quét sạch tàn dư của Phi Ưng Vệ.”
Vu tướng quân ngay lập tức nhận lệnh và rời đi.
Những người đứng xem không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ riêng bầu không khí đã trở nên đáng sợ, dự báo sắp có một trận giông tố sắp xảy đến, họ nhỏ giọng thì thầm.
Mộ Dung Phong giật cương ngựa, bay lên như một mũi tên, phi thẳng đến phủ bá tước.
Tất cả những người trong phủ bá tước đối với chuyện của Tề Cảnh Vân cái gì cũng không biết.
Giống như là bốc hơi khỏi thế gian.
Điều này khiến trái tim Mộ Dung Phong chìm xuống, lần này hắn ta được ăn cả ngã về không, có khi mất cả chì lẫn chài.
Lãnh Băng Cơ hao tốn tâm ý, cuối cùng cũng rời khỏi Kỳ Vương phủ.
Mộ Dung Phong không có ở trong phủ, thị vệ nói rằng họ cũng không biết khi nào Vương gia sẽ về, cũng không biết hắn đã đi đâu.
Điều này khiến nàng cảm thấy hơi hoảng hốt.
Phong cách hành sự của Phi Ưng Vệ nàng đã từng lĩnh giáo, tàn nhẫn, dứt khoát, không một chút dây dưa dài dòng.
Nếu không thể ra tay trước để chiếm ưu thế, lỡ làm hỏng thiên cơ thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Khi rời khỏi Vương phủ nàng đã thay y phục, nhưng cái bụng gần chín tháng của nàng dù có giả vờ như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể giấu được.
Sau khi rời khỏi Kỳ vương phủ, nàng đến nha môn của Thẩm Phong Vân, cuối cùng phát hiện không có ai ở đó.
Do dự một lúc, nàng quyết định quay trở lại Tương phủ.
Bây giờ người duy nhất đáng tin cậy có thể giúp mình chỉ có gia đình mình mà thôi.
Xe ngựa của nàng sắp đến Tương phủ thì đột nhiên dừng lại, một chiếc xe ngựa dừng trước mặt, xuất hiện một người hoàn toàn xa lạ bước xuống xe ngựa, cản đường nàng. Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.č0m
“Vương Phi nương nương, công tử nhà chúng tôi có lời mời.”
Lãnh Băng Cơ lập tức cảnh giác, không chút do dự lấy ra đan dược, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Chỉ cần tình huống không ổn là dùng ngay lập tức, không chần chừ.
“Công tử nhà ngươi là ai?”
“Vương Phi cứ đến đó sẽ biết ngay thôi.”
“Nếu ta nói không đi thì sao?”
Người đàn ông cười lạnh lùng, Lãnh Băng Cơ chưa kịp phản ứng đã cảm thấy sau gáy đau nhói, cả người mềm nhũn ngã xuống.
Chết tiệt, mình đã quá tập trung để đối phó với những người trước mặt mà quên đề phòng phục kích sau lưng.
Những tên này hành động nhanh đến mức độ thậm chí không để nàng kịp thở.
Hai người nhìn nhau, đỡ nàng dậy, khó khăn đưa nàng lên xe ngựa, nàng cắn răng chịu đựng.
Sau đó hắn ta leo lên xe ngựa, giơ roi và bỏ chạy thật xa.
Sau khi Lãnh Băng Cơ tỉnh lại, gáy nàng vẫn còn đau, vừa xoay người đã có thể nghe thấy tiếng xương khớp khục khặc.
May mắn thay, với kinh nghiệm y học của nàng, lần này chưa bị thương đến xương cốt.
Nàng đang nằm trên chiếc lều gấm trải giường với nước hồ xanh biếc, nhìn về phía đầu lều, lòng cảm thấy rất buồn.
Nàng ấy hiểu rằng mình đã bị giam giữ, không thể chạy trốn.
Rốt cuộc, nàng đã sơ suất và đánh giá thấp khả năng của Phi Ưng Vệ.
Bọn chúng không từ bất cứ thủ đoạn nào, có thể là ở Kỳ Vương Phủ và nha môn của Thẩm Phong Vân đều có người của bọn chúng.
Chắc là sau khi nàng từ nha môn đi ra đã bị bón chúng theo dõi.
Bây giờ bọn chúng còn giữ lại mạng của nàng, không lập tức giết người tại chỗ, không chừng sẽ cho nàng một cơ hội nói ra điều gì đó.
Còn về Ưng Hoàng giáo chủ của Kim Ưng Vệ là ai, hắn hẳn là không chạy trốn.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng thầm mắng Mộ Dung Phong.
Đôi mắt của hắn ta đúng là chỉ để trang trí.
Mắt nhìn phụ nữ không chuẩn thì cũng miễn đi, đến kết giao bằng hữu cũng không đề phòng, bị người ta đánh lén chơi đùa từ bao lâu rồi cũng không hề biết.
Nàng thở dài, nhẹ nhàng xoay người.
Hả! Không phải chứ!
Nàng cảm thấy cảnh vật nơi này rất quen?
Cửa sổ chạm khắc, hộp đựng bằng gỗ cẩm lai dài, trên hộp đựng có một chiếc bình màu trắng sữa, còn có tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ.
Đây không phải là nơi nào khác, chính là sơn trang ở ngoài thành, nơi nàng và Mộ Dung Phong hưởng tuần trăng mật lần đầu tiên.
Tuy nhiên, căn phòng hiện tại nàng ở không phải là căn phòng hai người từng ở khi đó.
Nàng chớp chớp mắt, có chút sững sờ trong giây lát.
Chẳng lẽ là tràng cảnh cướp thê tử?
Nàng nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn thấy đôi giày được để ngay ngắn ở dưới giường.
Nó được đặt cẩn thận như thể ai đó đã đặc biệt sắp xếp.
Nàng xỏ giày đi ra mở cửa phòng.
Bóng lưng của một người đàn ông đang ngồi ngoài sân, dùng vải cẩn thận lau thanh trường kiếm trong tay vô cùng tỉ mỉ.
Anh ta mặc một chiếc áo choàng lông cáo sang trọng, và mái tóc đen dài của anh ta rủ trên vai.
Bầu trời u ám, tuyết bay lả tả, gió núi thật là mát.
Lãnh Băng Cơ dựng cổ áo lên để chặn làn gió mát đang thổi đến.
“Tề Cảnh Vân, thật sự là đệ sao?”
Tề Cảnh Vân xoay người lại, chậm rãi nở nụ cười giễu cợt nhìn Băng Cơ: “Biểu tẩu quả thật ngủ rất ngon.
Tẩu đã ngủ một ngày một đêm.”
Lãnh Băng Cơ xoa xoa bụng: “Đó gọi là đang ngủ sao? Là hôn mê chứ hả?”
“Khà khà, đệ xin tạ lỗi với biểu tẩu, hai tên đó không biết nhẹ tay gì cả, đệ đã giết cả hai để trút giận cho tẩu rồi.”
Giọng điệu trầm thấp của hắn như đang nói đùa, vừa hé miệng ra như một làn sương trắng, khiến người ta ảo tưởng rằng hắn nói chuyện rất ấm áp.
Lãnh Băng Cơ không khỏi quấn chặt quần áo của nàng: “Giết người diệt khẩu?”
“Tất nhiên là không phải.
Làm sao đệ có thể tàn nhẫn như vậy được chứ.
Đệ chỉ là giúp bọn họ tạo ra hiện trường giả rằng tất cả người và xe đều bị thiêu rụi.
Tất nhiên, đệ cũng đã tìm một người phụ nữ mang thai để làm thế thân cho tẩu.
Chắc chắn biểu ca sẽ cho rằng tẩu đã chết rồi.”
Lãnh Băng Cơ cong môi: “Đáng tiếc, mọi chuyện hẳn không như đệ mong muốn.
Mộ Dung Phong hoàn toàn không tin.
Nếu không, ta đã không ở trong sơn trang này.”
Tề Cảnh Vân giơ ngón tay cái lên: “Biểu tẩu, tẩu quả thật thông minh.
Chúng ta có lẽ sẽ không thể đi tiếp trong một khoảng thời gian ngắn.
Dọc đường đi đâu đâu cũng có trạm kiểm tra, thậm chí những người có kiếm cũng ra tay rồi, làm cho đệ vô cùng áp lực.”
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện hay online, full cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com