Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu (Full) – Lãnh Băng Cơ – Mộ Dung Phong - Truyện Ngôn Tình - Chương 427
Đọc truyện: Vương phi ngày ngày đòi hưu phu (full) – Lãnh Băng Cơ – Mộ Dung Phong
- Tác giả: A Thiên
- Thể loại: Xuyên không, nữ cường, sủng ngọt
chương 427: Bong bóng trong người
“Những vật khác đâu? Vàng bạc trang sức ở nhà của nữ nhân có nhiêu đây sao, chắc đệ cũng không thèm nhìn đến đâu?” Lãnh Băng Cơ cố kiềm nén sự kích động, giả vờ không để tâm đến.
Tề Cảnh Vân không nghi ngờ gì, những thứ này hắn đều đã kiểm tra qua, xác định không có giở trò gì, cũng không có cách nào che giấu thuốc độc, liền căn dặn Phi Ưng Vệ đó: “Ngoại trừ châm cài ra, những thứ khác đều giao nộp cho Phong Vương Phi.”
Nhẫn không gian mất rồi lại được, trong lòng Lãnh Băng Cơ có chút vui mừng, bình tĩnh đi lên trước, trước tiên là đeo lại một bộ vòng tay ngọc quấn kim lên tay, rồi mới nhặt lại nhẫn không gian.
Vừa đeo vào ngón tay, toàn thân liền thoải mái hẳn, cứ như là bay trên bầu trời với tốc độ cao được mấy ngày, cuối cùng cũng an toàn hạ cánh.
Tề Cảnh Vân ở phía sau bỗng dưng lên tiếng: “Hình như biểu tẩu rất quý chiếc nhẫn này của tẩu? Nhớ lúc trước ngày nào tẩu cũng đeo trên tay, chưa từng bỏ ra.”
Trong lòng Lãnh Băng Cơ bất ngờ, bản thân che giấu tốt như vậy mà cũng bị hắn nhìn ra sao?
Một mặt nàng tiếp tục thu dọn đồ dùng tùy thân của mình, mặt khác thờ ơ nói: “Cái này thì đệ không hiểu rồi, mười ngón đan vào nhau, ngón tay của con người và huyết mạch trong tim liên thông với nhau.
Lúc con gái nhà họ Lãnh chúng ta xuất giá, trên ngón tay phải đeo một chiếc nhẫn như vậy, sau này phải tu tâm dưỡng tánh, an phận mà hầu chồng dạy con.
Làm gì có thể tùy tiện tháo ra chứ?”
“Phải không?” Tề Cảnh Vân bình tiễm nói: “Nghe ra thì có vẻ rất có lý.
Nếu chiếc nhẫn này có ý nghĩa sâu xa như vậy, vậy thì ngày mai nhờ người đến lấy chiếc nhẫn này của tẩu giao cho biểu ca, nói với huynh ấy, người đang trong tay ta, để huynh ấy tốt nhất không nên làm càng.”
Cái gì? Ủлg hộ chúng mình tại лhayhȯ.č0m
Có lộn không? Lãnh Băng Cơ sắp khóc không ra nước mắt rồi.
Bản thân dốc công cực khổ, tốn nhiều sức như vậy, khó lắm mới lấy lại được, hắn lại muốn lấy đi? Đây không phải là sửa tốt thành xấu sao?
Cảm giác như cái kịch bản mà bản thân đang giữ, bản thân chính là nữ chính bi thảm, còn là dạng nhân vật ngây thơ nữa, những người khác thì lại khôn như khỉ vậy.
Tề Cảnh Vân dùng mắt ra hiệu một cái, Phi Ưng Vệ đó liền xông lên trước, nhằm vào nàng mà giơ tay ra: “Vương Phi nương nương, xin người hãy đưa cho tiểu nhân?”
Lãnh Băng Cơ vô cùng tiếc nuối khi phải tháo nó ra, dùng khăn tay lúc nãy bao lại chiếc nhẫn, sau đó trịnh trọng đưa vào tay Phi Ưng Vệ đó.
“Tuyệt đối không được làm mất, nếu không, ngươi sẽ không yên với ta đâu.”
Phi Ưng Vệ sợ hãi, lấy nhẫn không gian đó cất vào.
Tề Cảnh Vân nhìn nàng, đau đến chau mày: “Biểu tẩu không phải đã nói sẽ châm cứu cho ta sao? Có thể nào đừng kéo dài thời gian nữa không?”
Lãnh Băng Cơ muốn khóc, nhẫn không gian bị huynh tịch thu rồi, ta làm gì còn có tâm trạng châm cứu cho ngươi nữa? Châm cứu cũng không phải để trị bệnh mà là trút giận.
Nàng lấy ngân châm ra, suy xét kĩ, nếu bản thân canh hắn không đề phòng, châm vào huyệt đạo của hắn, cơ hội thành công sẽ cao bao nhiêu.
Tề Cảnh Vân một lần nữa như nhìn thấu được tâm tư của nàng: “Còn nữa, nhắc nhở biểu tẩu một tiếng, châm cứu dịu dàng chút.
Tay của ta có khi còn nhanh hơn đầu cửa ta.”
Đúng là con hồ li mà.
Lãnh Băng Cơ quơ quơ ngân châm trong tay: “Vùng bệnh của đệ trong dạ dày, châm cứu chỉ có thể giúp đệ giảm nhẹ cơn đau, không thể trị bệnh.
Tốt nhất thì vẫn phải có chất xúc tác, để ói hết những thức ăn không tiêu hóa được từ trong dạ dày ra ngoài, có thể sẽ đỡ hơn nhiều.”
Thẩm Phong Vân nhìn mấy cây châm sáng loáng đó, cảm thấy cách ói ra có thể sẽ hữu hiệu hơn.
Lỡ nàng lợi dụng thời cơ giở trò gì xấu thì sao? Đối với người chuyên châm cứu nắm rõ toàn bộ các huyệt đạo của cơ thể người, nguy hiểm.
“Vậy thì ói ra trước đi.”
Lãnh Băng Cơ nhanh chóng nói: “Cách nôn ói tốt nhất chính là dùng canh Hoàng Kim, cũng chính là canh phân lâu năm, cái này dễ làm, không cần phải ra khỏi khuôn viên.”
Tề Cảnh Vân biến sắc: “Ta vẫn là châm cứu hay hơn.”
“Thật ra, còn có cách thứ hai nữa.”
“Cách gì?”
“Chính là uống nước tạo giác, hoặc là nước xà phòng tan ra.”
Ở triều đại Lãnh Băng Cơ đang ở, người có tiền nhà nào cũng dùng xà phòng để tắm. Đ0.c truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
Điểm khác biệt của xà phòng thời này khác với sản phẩm hóa học ở hiện đại, chính là dùng nước tạo giác có nồng độ cao, cộng thêm hương liệu khác nhau, bột đậu hỗn hợp làm ra trái cầu, cũng có công hiệu nôn ói.
Tề Cảnh Vân nghĩ lại, cảm thấy cái này có thể tiếp nhận được, dặn dò Phi Ưng Vệ: “Lập tức đi làm.”
Lãnh Băng Cơ bổ sung thêm một câu: “Nhất định phải nhiều chút, tốt nhất dùng cái thau, còn nữa, nồng độ cao một chút.”
Phi Ưng Vệ lập tức tuân theo theo lệnh mà đi, hắn từ trong lời nói của Lãnh Băng Cơ, làm sao cũng nghe ra được âm mưu thừa cơ hãm hại của nàng?
Qua thời gian không lâu, nước xà phòng được bưng qua đây, tên thị vệ này cũng khá là thật thà, thật sự bâng một thao lớn lên, ở trong đó đủ để ngụp đầu xuống luôn.
Vả lại, tuy rằng nước này có mùi hương lan tỏa khắp nơi, nhưng chất nhầy kết dính này, càng nhìn càng muốn ói.
Tề Cảnh Vân nửa tin nửa ngờ: “Cách này thật sự hiệu quả sao?”
“Chẳng lẽ đệ chưa nghe nói qua, chuyện cá nóc nhà đệ trúng độc lần trước sao? Độc tính lúc đó lợi hại như vậy, không phải đại phu đã dùng cách nôn ói sao? Thật ra, hiệu quả nôn ói này cũng không tệ.
Nhưng chẳng qua lúc đó ta thật sự muốn xem biểu ca của đệ uống canh phân, cho nên không lên tiếng.”
Tề Cảnh Vân chớp chớp mắt, cảm thấy thật sự cũng có lý.
Hắn cố nín thở, cầm cái thao lên, một hơi “ực ực” uống hết nửa thau.
Tên này cũng thật thà đấy chứ.
Lãnh Băng Cơ còn khen ngợi hắn một câu: “Ngoan thật.”
Sau khi Tề Cảnh Vân uống xong, trong dạ dày bắt đầu kêu lên, thật sự có chút thấy ghê, nhưng nhất thời cũng không nôn ra được.
Lãnh Băng Cơ vô cùng quan tâm mà liếc nhìn hắn: “Muốn ói không?”
Phi Ưng Vệ đã bâng cái.
.
hai thau lớn ngồi đợi ở đầu giường cả nửa ngày trời.
Tề Cảnh Vân lắc đầu: “Muốn ói, nhưng ói không ra.”
Có chút làm khó được Lãnh Băng Cơ: “Có lẽ cần thời gian để quấy.
Dù gì tối nay đệ ăn quá nhiều rồi.”
Bước một vén tay áo lên, hai tay chéo nhau.
Cứ như đang phục hồi phế quản vậy, đưa tay vào miệng của Tề Cảnh Vân.
Một hai ba bốn, hai hai ba bốn.
Tề Cảnh Vân vốn dĩ đã đau dạ dày đến muốn trục rút luôn, bây giờ còn bị giày vò, đau không nói ra lời.
Vừa mở miệng, từng cái bong bóng được bay ra từ trong miệng.
Lãnh Băng Cơ dọa đến run tay, đã thả lỏng sức ra, bong bóng đó lại thu vào trong rồi, cứ như con ếch vậy.
Lãnh Băng Cơ thấy vậy, chơi rất vui, tiếp tục ấn.
Tề Cảnh Vân hoàn toàn không biết, khi mở miệng, những bong bóng đó sẽ ra ra vô vô, cuối cùng cũng theo tiếng hét đau đớn đó, thành một bong bóng lớn toàn vẹn bay từ miệng của hắn ra.
Bay lơ lửng ra ngoài, bay lơ lửng từ giường lên trên đầu được một hồi, rồi nổ “bùm” một cái.
Đáng tiếc rồi, cái hiệu lực của xà phòng quá kém rồi, nếu không, dựa vào cách hắn một hơi uống được nhiều như vậy, thì hoàn toàn có thể biến thành một máy bong bóng thịt người đó.
Phi Ưng Vệ bâng cái thao bên cạnh trơ mắt nhìn giáo chủ đại nhân uy nghiêm hiểm độc của mình lại biến thành một con ếch dưới tay của Lãnh Băng Cơ, nhất thời không nhịn được muốn phì cười.
Nhưng hắn ta lại không dám cười ra tiếng, cố nhịn cười.
Trong lúc gấp bách luồng khí từ trong lỗ mũi xì ra, thì mũi của hắn ta cũng đã thổi ra một cái bong bóng lớn hơn.
Điều này khiến Lãnh Băng Cơ bật cười, xém chút sốc hông, sức chịu đựng cũng phải nhiều chút.
Bên Tề Cảnh Vân cuối cùng cũng chịu không nỗi nữa, vừa nghiêng đầu một cái: “Bặc” một tiếng ói ra.
Thị vệ đó nhận ra bản thân ở trước mặt người đẹp quá thất lễ, hoảng loạn cúi đầu xuống, để một tay lau nước mũi.
Ngay lúc này hoàn toàn không đề phòng đến thiên tai gián họa.
Vì thế, vật dơ bẩn trong miệng Tề Cảnh Vân, một chút cũng không lãng phí, toàn bộ đều ói trên đầu Phi Ưng Vệ… trên đầu…
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện hay online, full cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com