Xảo trá - Chương 2
Anh ta quay người đi, giọng nói lạnh xuống: “Lương Tử Du, em muốn ép hôn sao?”
Tôi không trả lời câu hỏi của anh ta.
Mấy chuyện như diễn kịch dừng đúng lúc là được.
Tôi lái xe đến khu bán nhà mà trước đây đã đi qua vô số lần.
Trên đường đi, tôi đã chuyển toàn bộ số tiền thuộc về mình trong tài khoản chung ra ngoài.
Tính toán đâu ra đấy, tổng cộng 56 vạn, là toàn bộ số tiền tiết kiệm của tôi từ khi tốt nghiệp đến giờ.
Nếu Trần Tư Triết không có ý định cùng tôi mua nhà kết hôn, vậy thì cuộc hôn nhân này, tôi có thể không kết nhưng nhà, tôi vẫn có thể tự mình mua!
Điều đáng mừng là, căn hộ mà trước đây tôi nhắm trúng đã giảm giá.
Chỉ cần trả trước 60 vạn là có thể ký hợp đồng ngay lập tức, làm thủ tục.
Tôi không hề do dự, quyết đoán ký tên vào hợp đồng mua nhà.
Khi ký đến phần văn kiện cuối cùng, màn hình điện thoại vừa lúc sáng lên.
Là Trần Tư Triết gọi đến.
Tôi không hề do dự ấn từ chối, rồi tiếp tục xem xét kỹ lưỡng văn kiện.
Hiển nhiên Trần Tư Triết đã phát hiện tiền trong tài khoản biến mất, đến tìm tôi để chất vấn.
Thấy tôi không có ý định nghe điện thoại, anh ta lại gửi tin nhắn.
[Lương Tử Du, tiền trong tài khoản chung đâu rồi?]
[Đây là tài sản chung của chúng ta, sao em lại chuyển đi mà không nói trước với anh?]
[Mau chuyển tiền về, nếu không anh sẽ không tha thứ cho em!]
Tôi không trả lời tin nhắn của Trần Tư Triết, chỉ trơ mắt nhìn bộ đếm bước chân trên WeChat của anh ta, từ không bước trực tiếp tăng vọt lên một vạn bước.
Có lẽ anh ta có nghĩ nát óc cũng không ngờ rằng tôi đi mua nhà.
Sau khi hoàn tất mọi thủ tục mua nhà, tôi mới thong thả trở về nhà.
Trần Tư Triết không có ở nhà, có vẻ như là đi ra ngoài tìm tôi.
Tôi ngồi yên trong phòng khách, nhìn điện thoại lần lượt sáng lên, rồi lại lần lượt tắt màn hình.
Giờ phút này, tôi nhớ lại rất nhiều chuyện.
Nhớ lại rất nhiều chi tiết từ khi quen biết, hiểu nhau đến yêu nhau với Trần Tư Triết.
Tôi vốn tưởng rằng chúng tôi là yêu nhau thật lòng, là có thể đi đến cuối cùng.
Nhưng tấm thiệp kia giống như một cái tát giáng mạnh vào mặt tôi, hoàn toàn kéo tôi trở lại hiện thực, cũng cho tôi nhận rõ bộ mặt thật của Trần Tư Triết.
Trong thư phòng truyền đến tiếng tinh tinh thông báo tin nhắn, đột nhiên kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
Tôi sờ lên má, nơi đó đã sớm ướt đẫm nước mắt.
Tôi đẩy cửa thư phòng ra mới phát hiện WeChat của Trần Tư Triết còn chưa kịp đăng xuất khỏi máy tính.
Khung chat được ghim lên đầu của anh ta, một là tôi, một là mối tình đầu của anh ta…
Chung Tiểu Ý.
Trần Tư Triết vẫn không ngừng gửi tin nhắn cho tôi.
Chỉ là trên đường nôn nóng tìm kiếm tôi, anh ta còn không quên trả lời WeChat của Chung Tiểu Ý.
[Vợ ơi, trên đường đi khám thai nhớ cẩn thận, đừng để bị va chạm!]
[Em tự mình ngoan ngoãn nhé, chồng nhớ em, yêu em.]
Trái tim vốn đã bình tĩnh của tôi nổi lên một gợn sóng, hơi nhói đau.
Trần Tư Triết và mối tình đầu đã có con rồi sao?
Mà tôi lại không hề hay biết anh ta đã lén lút đăng ký kết hôn, lén lút có con từ khi nào.
Chưa đầy vài phút, đối phương gửi đến một câu chất vấn.
[Còn hai tháng nữa là em lộ bụng rồi, anh định bao giờ mới chia tay với cô ta?]
[Bây giờ em mới là vợ anh, sao anh còn dây dưa không rõ với người khác?]
Khi nhìn thấy tin nhắn này, tim tôi thắt lại, vỡ thành nhiều mảnh.
Tôi vốn tưởng rằng mối tình đầu của Trần Tư Triết cũng giống như tôi, đều là bị lừa gạt.
Thậm chí tôi còn định liên hệ với cô ta, cùng nhau vạch trần bộ mặt thật của Trần Tư Triết.
Hiện tại xem ra, đã không cần thiết nữa rồi.
Tra nam tiện nữ trời sinh một đôi, đều không phải là người tốt!
Đúng lúc này, một tin nhắn WeChat lại hiện lên.
Là mẹ của Trần Tư Triết.
[Tư Triết, sao con lại không lừa nổi một con bé chứ?]
[Mẹ đã dạy con những gì con đều quên hết rồi sao?]
Cái người dì ngày thường luôn hết mực quan tâm tôi hóa ra cũng là đồng lõa.
Tôi hít mấy hơi khí lạnh, vịn vào bàn một lúc lâu mới hoàn hồn lại được.
Tất cả những gì tôi trải qua trong ba năm qua chẳng qua đều là âm mưu được thiết kế tỉ mỉ của những con sói đội lốt người này.
Vì mấy chục vạn này, bọn họ thật sự là hao tâm tổn trí!
Tôi ghi nhớ WeChat của Chung Tiểu Ý, im lặng rời khỏi thư phòng.
Nửa giờ sau, Trần Tư Triết mồ hôi nhễ nhại trở về nhà.
Anh ta đá tung cửa, miệng còn không ngừng mắng tôi.
“Dám động đến tiền của mình, thật là không biết xấu hổ.”
“Đợi cô về, xem tôi có đánh chết cô không!”
Tôi dựa vào bàn ăn, bình tĩnh uống nước: “Sao? Anh muốn đánh chết tôi?”
Trần Tư Triết khựng lại, khi nhìn về phía tôi, hai hàng lông mày đều nhíu lại thành hình bánh quai chèo.
Anh ta mặt mày âm trầm, bước nhanh về phía tôi, nắm chặt cổ tay tôi.
“Lương Tử Du, em đã chuyển tiền của chúng ta đi đâu?”
Tôi đặt ly nước xuống, gạt tay anh ta ra, sau đó quay trở lại phòng khách, ngồi xuống ghế sofa.
“Xin anh nói chuyện cho cẩn thận, 56 vạn kia là tiền của tôi, không phải của anh.”
“Mấy năm nay, anh tổng cộng chỉ gửi có 12 vạn, sao lại không biết xấu hổ nói đó đều là tiền của anh?”
Yết hầu của Trần Tư Triết lên xuống, nắm tay buông thõng bên ống quần siết chặt, cứ như giây tiếp theo, nắm đấm của anh ta sẽ giáng xuống mặt tôi.
Trần Tư Triết nén cơn giận, lạnh giọng chất vấn tôi.
“Chúng ta sau này sẽ kết hôn, đó là tài sản chung của chúng ta, em không nói một tiếng đã chuyển đi là sao?
“Hơn nữa nhiều tiền như vậy, em cầm đi làm gì?”
Tôi nhàn nhã vắt chéo chân, đến một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn anh ta.
“Mua nhà.”
Toàn bộ con ngươi của Trần Tư Triết chấn động.
Anh ta đột nhiên cao giọng, không thể tin được hỏi lại một lần.
“Em nói em đem tiền đi làm gì?!”
Đời này tôi ghét nhất nói chuyện với máy lặp lại.
Tôi lười phản ứng lại anh ta, cầm điện thoại lên bắt đầu chơi game.
Cuối cùng Trần Tư Triết cũng không nhịn được nữa, nhanh chóng xông lên giật lấy điện thoại của tôi.
Chiếc điện thoại rơi mạnh xuống đất, màn hình lập tức nứt ra vài đường.
Trần Tư Triết suy sụp hét lên với tôi: “Em lấy tiền đi mua nhà, vậy anh phải làm sao?
“Kế hoạch tương lai của em vốn dĩ không có anh đúng không?”
Giống như tôi dự đoán, Trần Tư Triết muốn cắn ngược lại tôi, đổ hết mọi tội lỗi lên người tôi.
Tôi nghe mà phiền lòng, trực tiếp giơ tay tát một cái vào mặt anh ta.
Một tiếng tát thanh thúy vang vọng trong phòng.
Phải nói thật, tát người ta một cái thật là sảng khoái!
Tôi tức giận nhổ vào mặt anh ta: “Câm miệng, anh có tư cách gì mà nói tôi?”
Trần Tư Triết vừa rồi còn nổi trận lôi đình, nháy mắt đã im thin thít.
Anh ta mở to hai mắt, ngơ ngác đứng tại chỗ.
“Lương Tử Du, em dám đánh anh?
“Là em đã phản bội tình cảm của chúng ta trước, em sẽ hối hận!”
Tôi nhặt điện thoại lên, ngồi trở lại ghế sofa, tốt bụng nhắc nhở một câu:
“Điện thoại này của tôi mua một vạn, nhớ đền cho tôi.”
“Đừng hòng quỵt nợ, trong nhà có camera giám sát, anh không đền cho tôi, tôi sẽ đi kiện anh.”
Trần Tư Triết tức giận, lại muốn xông lên lý luận với tôi.
Anh ta nghiến răng ken két, siết chặt nắm đấm giơ lên hạ xuống trong không trung.
Cuối cùng anh ta vẫn không dám đánh xuống, chỉ có thể túm lấy đồ vật trên bàn ném vào camera giám sát ở góc tường.
“Lương Tử Du, mẹ kiếp em thật là ích kỷ.”
“Loại người lòng đầy toan tính như em, sao anh có thể bằng lòng cưới em chứ?”
Người từng nâng niu tôi trong lòng bàn tay, bây giờ lại chê bai tôi không đáng một đồng.
Tôi mặc kệ, coi như đó là tiếng chó sủa, không muốn so đo với anh ta nữa.
Tôi lấy hợp đồng mua nhà ra, cười thầm.
“Trần Tư Triết, thật ra em cũng không phải không thể thêm tên anh vào sổ đỏ.”
“Anh biết đấy, em không quan trọng vật chất, chỉ quan trọng anh.”
Tôi cố nén sự ghê tởm đang cuộn trào, hòa hoãn giọng nói với anh ta.
Giống như tất cả những gì tôi làm hôm nay đều chỉ là vì giận dỗi.
Vừa rồi Trần Tư Triết còn đang nổi giận đùng đùng, trực tiếp phanh gấp, quỳ xuống trước mặt tôi.
Anh ta nhìn tôi, tròng mắt đảo nhanh mấy vòng.
“Bảo bối, em đã hồi tâm chuyển ý rồi sao?”
“Em không hiểu quy trình mua nhà, hay là đi trả lại nhà trước đi, đợi một thời gian nữa anh đi mua được không?”
Tôi ngả người ra sau, dựa vào ghế sofa, ung dung nhìn anh ta.
“Nhà thì không cần trả lại.”
“Chỉ cần chúng ta đi đăng ký kết hôn, căn hộ này sẽ có một nửa của anh.”
Đôi mắt Trần Tư Triết sáng lên: “Thật sao?”
Cho dù anh ta cố gắng kiềm chế cũng không che giấu được sự tham lam trong đáy mắt.
Tôi vuốt cằm, lại do dự mở miệng: “Mẹ em còn nói nếu chúng ta kết hôn, bà ấy sẽ cho em của hồi môn 60 vạn, còn có một chiếc xe.”
“Trần Tư Triết, anh suy nghĩ kỹ xem có muốn kết hôn với em không.”
Trần Tư Triết hơi khó xử, cúi đầu không trả lời tôi ngay.
Không đợi Trần Tư Triết trả lời, tôi đứng dậy trở về phòng, trực tiếp trở tay khóa trái cửa phòng từ bên trong.
Không lâu sau, từ phòng bên cạnh lại vang lên tiếng Trần Tư Triết thấp giọng gọi điện thoại.