Xuyên Không Giúp Nữ Chính Bảo Toàn Mạng Sống - Chương 10
9.
Hôm đó, ba cô hầu gái đứng chắn ngang con đường bắt buộc phải đi qua.
Ngay lúc tôi đi ngang qua, một trong số họ bất ngờ đá văng một chiếc xô nước.
“Ôi trời ơi, đi đứng kiểu gì vậy? Cả hành lang ướt hết rồi! Cô…”
Không đợi cô ta nói hết câu, tôi liền rút phắt chiếc giẻ lau giắt bên hông, cúi đầu ngồi xổm xuống và bắt đầu lau sàn.
Đám hầu gái đứng hình, kịch bản đã chuẩn bị kỹ càng bỗng dưng tắt ngóm.
“…”.
Cả ba nhìn nhau, tức tối dậm chân một cái rồi bỏ đi.
Hệ thống trong đầu tôi “chậc chậc”, lên tiếng đầy bất mãn: “Cái dáng vẻ hèn nhát của cô làm tôi tức đ.i.ê.n! Biết thế tôi đã chẳng đồng ý tính hết đám việc vặt này thành tăng ca cho cô!”
Tôi vừa lau vừa ngân nga trong lòng một điệu nhạc vui vẻ: “Tức gì mà tức. Mấy người này đều là phật sống biết rải tiền đó.”
“Lau bàn, quét nhà một chút mà kiếm được 30 ngàn một giờ, tôi chỉ thấy tiếc là chẳng có ai đến phá thêm ấy!”
Ngay lúc này, Bạch Tịnh Vi xuất hiện ở phía sau.
Khi gặp ba cô hầu kia trên hành lang, cô ấy đột nhiên mạnh mẽ húc vai cô gái dẫn đầu một cái, giọng nói đầy nghiêm nghị: “Đừng có giở mấy trò này nữa! Tôi sẽ báo lên quản gia đấy, mấy người cẩn thận mất việc đi!”
Cô hầu gái bị húc vai lập tức ôm lấy vai mình, giận dữ hét lên: “Bạch Tịnh Vi, cô còn giả vờ cái gì chứ? Trước đây chẳng phải cô là người thân cận với thiếu gia nhất à?”
“Giờ thì sao? Tất cả đã bị Thịnh Hi cướp hết rồi! Đừng nói là cô không ghen tị!”
Bạch Tịnh Vi nhếch môi cười lạnh: “Tôi không ghen tị, cô nghĩ ai cũng như mình chắc?”
Nói rồi, cô ấy nhanh chóng bước đến gần tôi, tay còn cầm theo một cái giẻ lau.
Tới gần hơn, Bạch Tịnh Vi mới phát hiện tôi đang vừa hì hục lau sàn, vừa nhỏ giọng hô theo từng động tác: “Tám mươi! Tám mươi! Tám mươi!”
Bạch Tịnh Vi: “…”
Cô ấy ngồi xổm xuống bên cạnh, chuẩn bị lau cùng thì tôi vội xua tay ngăn lại: “Ơ kìa, không cần đâu! Để tôi làm là được rồi.”
Một nhát lau là tám mươi tệ đấy, mị thật sự không nỡ chia sẻ cho ai khác!
Nghe tôi nói vậy, biểu cảm của Bạch Tịnh Vi bỗng trở nên xúc động.
Cô ấy cầm chặt lấy hai tay tôi, giọng đầy chân thành: “Thịnh Hi, xin lỗi. Trước đây tôi đã hiểu lầm cô.”
“Tôi không ngốc. Nhớ lại những lần cô xuất hiện ‘đúng lúc’, dù là trùng hợp nhưng đều vô tình bảo vệ tôi.”
“Cô không hề sợ bị bắt nạt, vẫn giữ vững khí thế không lên không xuống.”
“Cô là người duy nhất tôi có thể tin tưởng trong trang viên này!”
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi ôm lấy Bạch Tịnh Vi, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy, giọng trấn an: “Yên tâm đi, chuyện tìm chị gái của cô, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ.”
Những tâm sự đè nén bấy lâu cuối cùng cũng được giải tỏa, Bạch Tịnh Vi trông như được thả lỏng hơn nhiều.
Cô ấy lau nước mắt rồi lấy từ sau lưng ra một cái bọc nhỏ, đưa cho tôi: “Thịnh Hi, đây là một chút quà nhỏ. Vừa để xin lỗi, vừa để cảm ơn cô.”
Tôi tiện tay nhận lấy, vội vàng xua tay: “Khách sáo quá, đưa quà cáp làm gì.”
Bạch Tịnh Vi hơi ngượng ngùng, kéo kéo vạt áo: “Tôi lúc mới vào trang viên chẳng mang theo gì cả, mấy thứ này đều là thiếu gia đưa cho.”
“Tôi biết cô bây giờ ở bên cạnh thiếu gia, chắc đã chán ngấy mấy thứ này rồi. Nhưng tôi vẫn mong cô nhận tấm lòng của tôi.”
Tôi vừa mở bọc ra thì… logo của hàng loạt thương hiệu xa xỉ lóe sáng đập vào mắt, suýt nữa làm tôi mù tại chỗ.
Trong góc còn có cả một nắm hạt vàng nhỏ!
Mắt tôi tối sầm lại, tay run rẩy.
Bạch Tịnh Vi hoảng hốt: “Thịnh Hi, cô sao vậy? Sao lại tự véo nhân trung thế kia?”
Tôi nằm trong lòng cô ấy, thở ra như sắp hết hơi: “Cô nói mấy thứ này đều là Giang Miện đưa à?”
Bạch Tịnh Vi gật đầu khẳng định: “Đúng vậy. Thiếu gia không hề để tâm đến mấy thứ này. Mỗi lần ai đến chăm sóc anh ấy, đều được anh ấy tiện tay ném cho vài món đồ nhỏ.”