Xuyên Không Giúp Nữ Chính Bảo Toàn Mạng Sống - Chương 14
Đêm hôm đó, hiếm hoi lắm tôi mới bị mất ngủ.
Chỗ ngủ của Bạch Tịnh Vi vẫn trống không suốt đêm.
Đến tầm rạng sáng, trong đầu vang lên tiếng cảnh báo của hệ thống, nhưng lạ là tôi chẳng hề cảm thấy bất ngờ.
Dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, tôi băng qua những con đường tối đen và gồ ghề, chật vật tiến vào một khu rừng trong khuôn viên trang viên.
Cuối cùng đến vị trí đã định, nhưng xung quanh lại không hề thấy bóng dáng của Bạch Tịnh Vi.
Tôi vừa thở dốc, vừa quay đầu tìm kiếm khắp nơi.
Đúng lúc đó, một loạt tiếng bước chân hỗn loạn vang lên từ đằng xa, bản năng khiến tôi lập tức chui vào bụi cây gần nhất, nín thở theo dõi.
Chỉ thấy một cô gái mặc đồng phục nữ hầu, dáng vẻ hoảng loạn, hớt hải chạy băng qua khu rừng tối tăm.
Cô ấy liên tục quay đầu nhìn lại phía sau, như thể đang bị một con dã thú rượt đuổi.
Vài giây sau, từ hướng cô ấy vừa chạy qua, một bóng người khác xuất hiện.
Người kia không hề vội vã, từng bước chân đều chậm rãi và nhàn nhã như đang dạo chơi trong vườn hoa.
Nhưng điều đáng sợ là… đôi tay đang tung hứng một con d.a.o găm, ánh lưỡi d.a.o sắc bén lóe lên dưới ánh trăng.
Ánh trăng dịu nhẹ rọi xuống, từ từ chiếu rõ khuôn mặt của người đó.
Tôi mở to mắt, tim đập thình thịch, hai tay bịt chặt miệng mình để không phát ra tiếng động nào.
Đó là… Giang Miện!
“Hệ thống, người đang bị truy đuổi đó… không phải là Bạch Tịnh Vi đấy chứ? Nếu đúng thì cứu kiểu gì đây?!”
Hệ thống nhanh chóng trả lời, giọng chắc chắn: “Không phải cô ấy.”
Dù vậy, tôi vẫn không dám thả lỏng.
Dựa theo định vị, Bạch Tịnh Vi chắc chắn đang ở gần đây.
Chỉ cần sơ ý phát ra một tiếng động, thì với cái tính của Giang Miện, Bạch Tịnh Vi khó mà thoát khỏi một nhát d.a.o chí mạng.
Tôi run run móc ra chiếc điện thoại do hệ thống cấp cho.
Trong thế giới này, chiếc điện thoại này vô dụng với tất cả mọi thứ, ngoài việc liên lạc với các nhân vật trong cốt truyện.
Tôi nhanh chóng mở màn hình và bắt đầu gõ tin nhắn, định gửi cho Bạch Tịnh Vi bảo cô ấy lập tức rời khỏi đây.
Nhưng còn chưa kịp nhấn gửi, điện thoại trong tay bỗng chốc biến mất.
Tôi sững sờ quay đầu lại.
Không biết từ lúc nào, Giang Miện đã đứng ngay sau lưng.
Chiếc điện thoại nhỏ bé nằm trong tay anh.
Chiếc áo sơ mi trắng trên người anh có lấm tấm vết m.á.u, trông vừa vặn đáng sợ nhưng cũng chẳng kém phần nhàn nhã.
Giang Miện ngước mắt nhìn tôi, nở một nụ cười nhếch mép đến rợn người: “Bị em nhìn thấy rồi nha~”
13.
Giữ nguyên tư thế ngồi xổm trên mặt đất, tôi lắp bắp mở miệng, lưỡi như thắt lại: “Tôi… tôi chẳng nhìn thấy gì cả! Th-thật ra tôi chỉ đến để… ưm.”
Giang Miện nhếch môi cười, nhẹ nhàng đưa tay nhéo lấy môi tôi, ánh mắt cong cong đầy vẻ thích thú: “Đừng ép tôi phải t.á.t em vào lúc này nhé. Thôi nào, đứng lên đi.”
Tôi vẫn ngồi bệt trên đất, cố gắng điều chỉnh lại góc độ của mình.
Giang Miện lúc nào cũng ốm yếu, uống thuốc quanh năm, chắc chắn sức khỏe rất kém!
Nghĩ vậy, tôi nảy ra một ý tưởng: Nếu bất ngờ đập cho tên này một cú húc đầu thật mạnh, chắc vẫn còn cơ hội để chạy thoát.
Nhưng đúng lúc đang tính toán nhích người một chút, bỗng cảm thấy sau cổ mình căng lại.
Giang Miện chỉ dùng một tay mà xách bổng tôi lên như thể nhấc một con mèo nhỏ.
Cả người lập tức bị anh kéo vào lòng, cánh tay vòng qua cổ tôi từ phía sau, đầu anh nhẹ nhàng tựa vào hõm cổ tôi.
Một tiếng thở dài đầy thỏa mãn vang lên ngay bên tai.
Cả người tôi run rẩy dữ dội trong vòng tay anh.
Hệ thống c.h.ế.t tiệt! Đây là cái mà mi gọi là “bệnh ốm yếu” à?!
Giọng nói khàn khàn, trầm thấp của Giang Miện vang lên, hơi thở nóng rực phả vào tai tôi: “Run cái gì thế? Em… sợ tôi à?”
Hơi thở nóng rực của Giang Miện phả vào tai tôi, khiến nó ngứa ran, giọng anh chậm rãi vang lên: “Cái ‘thích’ mà em nói, dễ dàng sụp đổ như vậy à?”