Xuyên Không Giúp Nữ Chính Bảo Toàn Mạng Sống - Chương 15
Ánh mắt tôi vô thức quét về phía không xa, nơi một cô gái đang nằm bất động, không rõ sống c.h.ế.t.
Dễ dàng sụp đổ? Đây rõ ràng là một đòn k.ế.t liễu chứ còn gì nữa!
Bàn tay của Giang Miện đột nhiên đặt lên ngực tôi, thử nhịp đập của trái tim.
Giọng anh lại mang vẻ nhẹ nhàng, vui vẻ khác thường: “Tim em đập nhanh thật đấy…”
Ánh mắt anh chậm rãi dõi theo hướng nhìn của tôi, cũng nhìn về phía cô gái kia.
Giang Miện mỉm cười, đẩy tôi đi về phía đó.
Hai chân tôi ra sức kháng cự, dưới mặt đất kéo lê để lại hai vệt kéo dài như thể có người đang phanh gấp.
Khi đứng trước “th.i th.ể” đó, tôi nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn thẳng, chỉ dùng khóe mắt để liếc một cái qua loa.
Nhưng ngay sau đó, tôi bỗng khựng lại.
Khoan đã… Ơ? Ai đây?
Tôi chăm chú nhìn kỹ hơn.
Trong số những nữ hầu trong trang viên này, có bao giờ xuất hiện người này đâu?
Đúng lúc đó, giọng nói của Giang Miện lại vang lên, kéo tôi trở về thực tại.
Anh ghé sát bên tai, giọng nói trầm thấp đầy ẩn ý: “Bây giờ, chắc em đã nhìn thấy rồi, đúng không? Vốn dĩ, tôi không muốn để em nhìn thấy cảnh này quá sớm. Nhưng mà… ai bảo em lại…”
Thấy Giang Miện sắp sửa nói nốt câu thoại kinh điển “g.i.ế.t người diệt khẩu”, tôi biết mình phải làm gì đó ngay lập tức.
“Wow, anh yêu!” Tôi bật cười ngượng ngùng, giọng đầy phấn khích giả tạo: “Không ngờ chúng ta lại hợp nhau đến vậy. Ở phương diện này cũng thật là… sinh ra để dành cho nhau đấy nhỉ?~”
Bước chân của Giang Miện khựng lại, giọng anh chậm rãi, kéo dài đầy hứng thú: “Ồ? Phương diện nào?”
Tôi run rẩy, đưa ngón tay chỉ vào “th.i th.ể” trên mặt đất: “Thì… chuyện này này.”
“À?” Giọng của Giang Miện lại càng thêm phấn khích: “Em cũng từng làm à?”
Cả người tôi như cứng đờ, cố nặn ra một nụ cười méo mó, gật đầu lia lịa: “G.i.ế.t người ấy à? Ừm, đúng vậy… thường xuyên làm luôn!”
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, tôi cảm nhận được lồng ngực của Giang Miện phía sau khẽ rung lên.
Anh bật cười, ban đầu là một tiếng cười khẽ, sau đó lại càng lúc càng lớn hơn.
Tiếng cười vang vọng giữa khu rừng đêm, dần dần trở nên đ.i.ê.n cuồng, như thể phá vỡ mọi lớp mặt nạ giả tạo trước đó.
Cười một hồi lâu, cuối cùng Giang Miện đứng thẳng dậy.
Ngón tay thon dài luồn qua mái tóc đen, tiện tay vuốt phần tóc lòa xòa trước trán ra sau, để lộ gương mặt sắc bén và ánh mắt đầy đ.i.ê.n loạn.
Anh khẽ nhướng mày, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy thách thức: “Vậy chứng minh cho tôi xem đi nào… Cô gái cuồng s.á.t của tôi?”
Khi xẻng đầu tiên bổ xuống mặt đất, tôi lại bình tĩnh đến đáng sợ.
Chẳng nghĩ đến cái “th.i th.ể lạnh lẽo” đang nằm dưới đất hay ánh mắt rình rập như dã thú của Giang Miện đang đứng cạnh.
Thứ đầu tiên hiện lên trong đầu là… nữ quản gia.
Câu chuyện này đến đây đúng là đã hoàn thành một vòng tròn khép kín.
Tôi thậm chí còn muốn gửi lời cảm ơn tới bà ta.
Nếu không nhờ những ngày bị bà ta bắt đi trồng cây, làm vườn, thì tôi đã không thể nào luyện được một kỹ năng đào hố nhanh chóng và điêu luyện đến thế này.
Và với kỹ năng này, việc chôn một cái xác chẳng khác gì nhét một con voi vào tủ lạnh – chỉ cần ba bước đơn giản.
Rất nhanh, một cái hố đủ sâu đã được đào xong.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Giang Miện, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Thiếu gia, anh xem độ sâu này đã được chưa?”
Giang Miện khoanh tay trước ngực, ánh mắt nửa cười nửa không, lười biếng nhìn tôi: “Em nghĩ sao?”
“Ờ…” Tôi nuốt nước bọt, liếc xuống cái hố rồi cười khan: “Em nghĩ chắc là… đủ rồi. Kinh nghiệm ấy mà.”
Giang Miện không nói gì, chỉ nhướng mày, dáng vẻ đầy thảnh thơi tựa vào thân cây gần đó, ra hiệu bằng ánh mắt: Tiếp tục đi.
Nụ cười trên mặt tôi bắt đầu cứng lại.