Xuyên Không Giúp Nữ Chính Bảo Toàn Mạng Sống - Chương 19
“Hệ thống! Cô ấy có ý gì?”
Hệ thống lạnh lùng từ chối trả lời: “Cô tự suy nghĩ đi.”
Cùng ngày hôm đó, tôi đã quyết định phản công.
Đêm đến, mặt mũi lạnh tanh, giấu một chậu nước bẩn đầy mùi dưới gầm giường.
Hệ thống trợn tròn mắt, nhìn tôi liên tục đổ thêm cả chai dầu ớt vào chậu nước, không nhịn được lên tiếng: “Này này! Không đến mức này đâu, có cần quá đáng thế không?”
Tôi cười lạnh, vẻ mặt vô cùng nông tam: “Câm miệng! Cậu thì biết cái gì? Đồ thiên vị!”
Trải qua một hồi suy luận và phân tích kỹ lưỡng, cuối cùng tôi đã nhận ra sự thật kinh hoàng: Tại sao những ngày đầu đến trang viên lại liên tục gặp ác mộng?
Bởi vì đó hoàn toàn không phải là mơ!
Hệ thống yếu ớt lên tiếng, đầy vẻ chột dạ: “Không phải tôi không nhắc nhở cô, mà là… thực ra Giang Miện không làm gì tổn hại đến cô cả.”
Tôi cười lạnh, giọng điệu đầy mỉa mai: “Ồ, vậy tôi còn phải cảm ơn cậu nữa chắc?”
Hệ thống lập tức cuống quýt giải thích: “Ý tôi không phải vậy! Chỉ là… Giang Miện bị mất ngủ và dễ căng thẳng. Không có hương hoa violet, anh ta sẽ rất dễ mất kiểm soát.”
Rồi nó lí nhí nói tiếp: “Cô nghĩ xem, ai là người đã… nhổ sạch vườn violet của anh ta? May mắn là trên người cô còn vương lại mùi hoa, nên mới trấn an được anh ta.”
Tôi hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi: “Được thôi, một lần – hai lần thì tôi nhịn, coi như bị ‘ướp hương’ rồi. Nhưng tôi tắm rửa hằng ngày, vậy còn mấy lần sau thì sao hả?”
Hệ thống lập tức lấp liếm, giọng ấp úng: “Ai… ai mà biết được?”
Tôi nghiến chặt răng, rút ra một thanh gậy gỗ, vung mạnh vào không khí vài lần: “Được rồi, hôm nay không ai cản được tôi! Nếu anh ta dám mò tới, tôi nhất định cho anh ta biết thế nào là quyền cước quân đội!”
Đêm đến, tôi lấy một cái gối nhét vào chăn của mình, giả vờ như đang ngủ, còn bản thân thì lén trốn sang giường của Bạch Tịnh Vi.
Thời gian trôi qua rất lâu, bản thân cũng bắt đầu mơ màng buồn ngủ.
Đột nhiên, trong bóng tối, có tiếng ổ khóa khẽ xoay vang lên.
Tôi lập tức tỉnh như sáo, tập trung cao độ.
Một bóng người nhẹ nhàng bước tới bên giường tôi, từng bước một cẩn thận như thể đang sợ làm tôi tỉnh giấc.
Đến khi vừa mới đưa tay ra, chuẩn bị thực hiện hành động mờ ám nào đó, tôi – đã sẵn sàng từ lâu – lập tức xông lên.
Xoạt!
Một chậu nước bẩn pha đầy dầu ớt đổ ập xuống đầu người kia, nước văng tung tóe khắp nơi.
Và để tăng thêm hiệu quả, tôi tiện tay úp luôn cái chậu lên đầu đối phương.
Người kia phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn.
Không bỏ lỡ cơ hội, tôi chộp lấy cây gậy gỗ bên cạnh và đập mạnh xuống.
Bịch! Bịch! Bịch!
Sau vài cú đánh mạnh, bỗng một vật gì đó rơi từ trong người gã ra ngoài.
Ánh trăng nhàn nhạt từ cửa sổ chiếu vào phòng, soi rõ thứ nằm trên mặt đất: một con d.a.o găm sắc bén lấp lánh hàn quang.
Khoảnh khắc đó, trái tim tôi như ngừng đập, sắc mặt tái nhợt.
Không kịp suy nghĩ, tôi đá văng con d.a.o ra xa bằng tất cả sức lực còn lại.
Khi ấy, bản năng sinh tồn trỗi dậy.
Tôi quay đầu bỏ chạy, chân chạy nhanh như bay.
Nhưng cái đầu lại không chịu nghe lời, vẫn cố ngoảnh lại như thể buộc phải chứng kiến đến cùng… người kia rốt cuộc là ai?
Mang theo một con d.a.o đến phòng của tôi.
Chỉ trong vài nhịp thở ngắn ngủi, tôi đã chạy tới cửa phòng.
Ngay khoảnh khắc chuẩn bị bước chân ra ngoài, người kia cũng giật mạnh cái chậu trên đầu xuống.
Dưới ánh trăng nhạt, khuôn mặt lộ ra rõ ràng.
Không còn vẻ nho nhã, lịch sự thường ngày, mà thay vào đó là sát khí lạnh lùng và ánh mắt u ám đầy tàn nhẫn.
Là quản gia.
Tôi kinh hoàng mở to mắt, cố gắng đẩy mạnh cửa ra, nhưng khi chân sắp bước qua ngưỡng cửa, bỗng một cơn đau nhói truyền từ sau lưng.
Phập!
Cái gì đó cắm vào da.
Tôi cúi đầu nhìn xuống, chỉ kịp thấy một mũi kim tiêm nhỏ.
Th.u.ố.c mê!