Xuyên Không Giúp Nữ Chính Bảo Toàn Mạng Sống - Chương 21
Quản gia bước tới, tiếng ông ta như lời nguyền rủa.
“Đúng rồi, Giang Miện. Đừng chống lại tôi nữa.”
“Cậu chính là tôi. Tôi đã nói rồi, cậu phải trở thành tôi.”
“Sống theo sự sắp đặt của tôi! Và trở thành một phần của tôi!”
“Cậu và Nhã Như – chỉ có hai người mới là định mệnh.”
Ông ta nhét con d.a.o vào tay Giang Miện, giọng nói vẫn đầy mệnh lệnh: “Đi đi. Quét sạch mọi chướng ngại đứng giữa ‘tôi’ và Nhã Như.”
Giang Miện như một con rối bị giật dây, bước từng bước về phía tôi, ánh mắt trống rỗng còn con d.a.o thì giơ cao trên không.
Lúc này, nỗi sợ hãi đã chiếm trọn cơ thể, những giọt nước mắt hoảng loạn không thể kìm nén, lăn dài trên má tôi.
Bất chợt, một cảm giác ấm áp lướt qua.
Giang Miện dùng tay còn lại nhẹ nhàng lau đi nước mắt của tôi.
Quản gia nhíu chặt mày, giọng điệu đầy nghiêm khắc: “Cậu đang làm gì vậy, Giang Miện? Đừng để cô ta lừa gạt. Cô ta chưa từng thật lòng với cậu.”
“Cậu thừa biết trái tim cô ta đập nhanh là vì sợ hãi hay vì thích cậu. Trong lòng cậu đã có câu trả lời rồi.”
Lời nói của quản gia như một liều thuốc độc, khiến bàn tay đang nhẹ nhàng lau nước mắt của Giang Miện rũ xuống.
Đôi mắt anh vẫn trống rỗng, nhưng trong đó lại ánh lên một tia đau thương sâu thẳm.
Khoảnh khắc đó, cơn giận dữ và lòng can đảm như thể bừng cháy trở lại.
“Ông nói nhảm nhí gì đấy?! Ông là cái thá gì mà dám bảo tôi không thích anh ấy? Ông nói tôi không thích thì tôi không được thích chắc?”
“Ông có biết cái gương mặt này của Giang Miện, rồi còn cả… tám múi cơ bụng của anh ấy đáng giá thế nào không hả?!”
Trong đầu bắt đầu hiện lên những bức tranh minh họa từng xem qua.
Tôi thao thao bất tuyệt, nước miếng như sắp bắn cả ra ngoài: “Tôi thích cả nốt ruồi nhỏ dưới xương quai xanh của anh ấy! Tôi thích cả cái yết hầu chuyển động lúc anh ấy nuốt nước bọt! Cả mấy đường gân nổi trên cánh tay của anh ấy cũng đẹp mê người!”
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt mơ hồ của Giang Miện, hít sâu một hơi rồi tuyên bố như thể đây là lời tỏ tình sống còn: “Khi anh ấy không b.i.ến th.á.i thì đúng chuẩn là một tiểu tiên nam ngọt ngào, trên người còn phảng phất mùi hoa thơm nữa đấy!”
“Dù cho kỹ thuật hôn của anh ấy tệ hại, thỉnh thoảng còn phát đ.i.ê.n nữa… thì tôi vẫn thấy anh ấy rất đáng yêu!”
“Tôi cực kỳ, cực kỳ yêu anh ấy!”
Trong khoảnh khắc tôi nói xong, cả căn phòng chìm vào một sự im lặng.
Đôi tai của Giang Miện lập tức đỏ bừng, bàn tay vốn đang thả lỏng lại như được tiếp thêm sức mạnh, vươn tới ôm lấy eo tôi một cách đầy hứng khởi.
Ngược lại, quản gia đứng cách đó không xa, gương mặt đen kịt, tựa như bão giông sắp trút xuống.
“Được lắm, Giang Miện. Vậy thì để tôi cho cậu xem ‘tác phẩm thứ hai’ của tôi.”
Quản gia vươn tay, mạnh mẽ kéo xuống tấm vải trắng đang phủ một chiếc giường bệnh.
Trên chiếc giường ấy là một cô gái mảnh mai, nằm yên tĩnh như đang ngủ.
Khuôn mặt bị che kín bởi lớp băng gạc dày, chỉ lộ ra một mái tóc đen mềm mại.
Quản gia đột nhiên trở nên dịu dàng một cách kỳ quái, cẩn thận tháo từng lớp băng gạc, miệng lẩm bẩm đầy si mê: “Thật là một phép màu! Đây chính là sự chuyển kiếp của Nhã Như!”
“Gương mặt giống hệt, sở thích cũng giống nhau. Nhã Như đã quay lại tìm tôi. Dù có vài điểm không hoàn hảo, nhưng không sao…tôi đã ‘sửa lại’ rồi.”
Nói đến đây, ông ta quay sang Giang Miện, nở nụ cười cuồng loạn: “Giang Miện, chỉ cần nhìn cô ấy một lần, cậu sẽ hiểu thế nào là tình yêu đích thực. Bởi vì ‘tôi’ mãi mãi chỉ yêu Nhã Như mà thôi.”
Lớp băng gạc cuối cùng từ từ được tháo ra.
Gương mặt của quản gia lộ rõ sự kích động và đ.i.ê.n dại.
Đột nhiên –
Phập!
Âm thanh của một lưỡi d.a.o sắc bén đâm xuyên qua thịt vang lên.
Quản gia sững người, cúi xuống nhìn ngực mình đầy khó tin.