Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 130 Khó hiểu
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 130 Khó hiểu
Chương 130: Khó hiểu
“Ta đã nói rồi, ta đến không phải để đàm phán với ngươi, mà đến để thông báo với ngươi”.
Tên đầu sỏ nhỏ đứng lên: “Đừng có mà…”
Chưa nói hết câu, Kim Phỉ đã đập cái cốc trong tay vào mặt hẳn ta.
Bộp!
Chiếc cốc được nung bằng đất sét bị vỡ thành từng mảnh, mặt bên phải của tên đầu sỏ bị cứa một đường, máu chảy ra ngoài.
Tóc, má và áo cũng ướt đẫm.
Trước cổng nhà xưởng bỗng chốc trở nên im ắng.
Ngoài Kim Phi, mọi người đều ngơ ngác.
“Thôi xong!”
Trưởng làng như bị rơi vào hầm băng.
Có đánh chết ông ta cũng không ngờ Kim Phi lại dám ra tay với tên thổ phỉ.
“Ngươi muốn chết hả?”
Hai mắt tên đầu sỏ đỏ ngầu.
Với bọn thổ phỉ, vết thương trên mặt không tính là vết thương nhỏ nhưng hành động của
Kim Phi lại khiến hắn ta khó chịu hơn cả chém hắn ta một nhát dao.
Tên đầu sỏ trở tay cầm con dao dài đang găm xuống bên cạnh bàn, kết quả còn chưa động đến cán dao thì một mũi tên đã lao đến đánh văng con dài dao ra xa ba mét.
“Thuyên Tử ca”.
Mấy tên thổ phỉ khác vừa thấy thế bèn cầm dao lên lao đến trước.
Vèo vèo vèo!
Một hàng mũi tên được bắn ra găm vào dưới chân mấy tên thổ phỉ.
Ngay cả dưới chân tên đầu sỏ cũng bị găm một cái.
Tất cả thổ phỉ đều hoảng sợ nhìn xung quanh muốn nhìn rõ xem mấy mũi tên này bắn ra từ đâu.
Nhưng khiến chúng thất vọng là không tìm ra được.
Nguy hiểm mà không nhìn thấy được lại càng khiến chúng sợ hãi.
“Lần này chỉ là cảnh cáo, nếu các ngươi không biết tốt xấu nữa, ta dám chắc một mũi tên sẽ bắn vào đầu các ngươi”.
Kim Phỉ lại cầm một cái cốc lên bình tĩnh nói.
“Ngươi dám động vào một sợi tóc của ta thử xem, ông đây giết hết cả nhà ngươi”.
Tên đau sỏ hung dữ nói.
Vừa dứt lời đã bị Kim Phỉ đè đầu hắn xuống rồi đập lên bàn.
Tên đầu sỏ bị đập đến mức vỡ đầu chảy máu.
Kim Phi tiện tay bứt một ít tóc trên đầu hắn ta xuống.
“Cái này dù sao cũng chỉ mấy chục sợi tóc, ngươi giết một người ta xem thủ?”
Tên đầu sỏ bị đập cho choáng váng, khó khăn lắm mới đứng vững được, hai mắt nhìn chằm chằm Kim Phi, môi run lên: “Ngươi… ngươi…”
“Ngươi cái gì mà ngươi? Sao nào, còn muốn giết cả nhà ta sao?”
Kim Phỉ cười gằn, lạnh lùng nói: “Ngươi còn chỉ vào ta lần nữa thì ông đây cắt luôn đầu ngón tay của ngươi đây”.
Tên đầu sỏ vô thức rụt ngón tay lại.
Vì hắn ta nhìn thấy sát khí từ trong đôi mắt
Kim Phi, không dám lấy ngón tay của mình ra cược với Kim Phi.
“Quay về nói với ông cả của ngươi và chủ tử đằng sau hắn, muốn lấy guồng quay tơ thì hãy mang theo thành ý đến nói chuyện, muốn cướp giật thì dù có đốt guồng quay tơ, ông đây cũng không đưa cho hắn”.
Kim Phi mất kiên nhẫn xua tay: “Được rồi, cút đi”.
Tên đầu sỏ nghiến răng, nhặt con dao của mình lên rồi dẫn mấy tên thổ phỉ rời đỉ.
Hắn không còn dáng vẻ uy phong như lúc đến nữa, ngược lại trông giống như một con chó đang chạy trốn.
“Thuyên Tử ca, chúng ta cứ đi thế sao?”
Ra khỏi làng, một tên thổ phỉ không cam lòng hỏi: “Cứ về thế này chắc chắn sẽ bị các huynh đệ khác cười vào mặt”.
“Cười cái rắm!”
Tên đầu sỏ vung tay cho đàn em một cái tát: “Ai dám nói ra chuyện hôm nay thì ông đây sẽ giết người đó”.
Làm thổ phỉ nhiều năm nay, có lần nào đến làng Tây Hà mà dân làng dám lớn tiếng nói chuyện với hắn ta không?
Kết quả lần này lại bị người ta đánh không còn mặt mũi.
Đây là một sự sỉ nhục với tên đau sỏ.
Hắn ta chỉ muốn xé xác Kim Phi ra.
Nhưng trước khi đến ông cả đã dặn đỉ dặn lại đến làng Tây Hà chỉ cần hù dọa Kim Phỉ là được, nhưng không thể động vào y.
Tên đầu sỏ cảm thấy rất khó hiểu với lệnh của ông cả.
Hắn ta nghĩ những thứ mà thổ phỉ núi Thiết Quán ưng ý chỉ cần cướp về là được, tại sao còn phải giả vờ hung dữ đe dọa người khác?
Nhưng không ai ở núi Thiết Quán dám chống lại lệnh của ông cả, lần trước có người dám làm thế đã bị lột da sống rồi.
Dù tên đầu sỏ cảm thấy rất tức giận, cũng không thể hiểu nổi nhưng cũng chỉ đành kiềm chế.
“Kim Phi, ngươi kích động quá đây”.
Trước cổng nhà xưởng, trưởng làng lo lắng nói: “Tiểu Phỉ, ngươi mau chóng thu dọn đồ đạc, dẫn theo Hạ Nhi, Đông Đông, Tiểu Nga chui vào trong rừng ở sau núi, đi về hướng Bắc sẽ có một con đường, các ngươi đến quận thành trốn đi”.
“Trưởng làng, không sao đâu”.
Kim Phi nói: “Thổ phỉ không dám động vào ta, nếu không lúc nãy chúng sẽ không bỏ đi”.
“Lần này chúng đến ít đây, không dám ra tay, nhưng nếu lần sau chúng dẫn theo vài người nữa thì sao?”
“Trưởng làng, ông yên tâm, ta tự có tính toán”.
Kim Phỉ đẩy trưởng làng ra khỏi sân nhà xưởng: “ông đi làm việc đi, ta còn có việc”.
“Ôi trời!”
Trưởng làng vỗ đùi, vội vàng chạy đỉ.
Chắc hẳn là đì tìm trưởng làng Quan Gia để bàn bạc tìm cách.
Đợi khi trưởng làng đi khỏi, Trương Lương và các cựu bỉnh mới chui ra khỏi nơi ẩn náu.
Kim Phỉ vẫn luôn huấn luyện cựu binh theo yêu cầu của bỉnh đặc chủng ở đờỉ sau, mai phục là một môn huấn luyện quan trọng trong đó.
Lúc đầu khỉ xây xưởng dệt, nhà xưởng luyện chế và tứ hợp viện của Kim Phi đã để lại rất nhiều nơi ẩn náu, chuyên dùng để bố trí nơi đứng gác bí mật và ẩn náu của các cựu binh.
Lần này vừa lúc có thể sử dụng.
Điều khiến Kim Phi không ngờ đến là Khánh Mộ Lam cũng dẫn theo nữ binh bước ra theo sau, trong tay aỉ cũng cầm theo một cây nỏ.
“Làm tốt lắm”.
Kim Phỉ cười nói: “Lúc bọn thổ phỉ đi vẫn còn hoảng loạn, có lẽ muốn tìm xem các ngươi trốn ở đâu”.
Đừng nói là thổ phỉ ngay cả Kim Phi cũng không phát hiện ra cựu binh trốn ở đâu trước khỉ họ đi ra.
“Bọn ta huấn luyện lâu như vậy, lại còn là địa bàn của chúng ta, nếu để chúng phát hiện thì ta cũng không cần huấn luyện nữa”.
Trương Lương khẽ cười, ánh mắt nhìn Kim Phi lại hiện lên vẻ lo lắng.
Thật ra Trương Lương nghĩ muốn đối phó với bọn thổ phỉ một là dứt khoát tiêu diệt chúng, hai là tạm thời nhẫn nhịn, nhưng không nên khiêu khích.
Thế nên Trương Lương cũng cảm thấy Lân này Kim Phi hơi kích động rồi.
Chỉ có Khánh Mộ Lam không hề lo lắng chút nào, chỉ cảm thấy đáng tiếc.
“Thưa ngài, vừa rồi tại sao ngài không giết
bọn chúng?”
Từ khi Kim Phỉ nói cô ta giết thổ phỉ để luyện tay, Khánh Mộ Lam đã phấn khích hết mấy ngày, lúc nãy nếu không phải bị Trương Lương ngăn lại, cô ta suýt nữa đã ra tay rồi.
“Mặc dù đàn ông trong làng không nhiều nhưng để tìm được vài người có thể đánh nhau hẳn không thành vấn đề, mà thổ phỉ chỉ có sáu bảy người lại dám diêu võ giương oai trong làng như thế”.
Kim Phi thấp giọng hỏi: “Mộ Lam, cô có biết tại sao không?”
“Còn có thể tại sao nữa, chẳng phải sợ thổ phỉ đến trả thù sao?”
Khánh Mộ Lam nói: “Nhưng chẳng phải ngài đã nghĩ ra cách rồi sao? Chúng ta không cần lo lắng đến vấn đề này chứ?”
“Đúng thế, giết sáu tên thổ phỉ này rất đơn giản, tiêu diệt thổ phỉ núi Thiết Quán cũng không khó”, Kim Phỉ lắc đầu: “Nhưng đây không phải là điều ta muốn”.
“Ngài muốn gì?”, Khánh Mộ Lam hỏi.
“Thổ phỉ để lại ấn tượng quá sâu với mọi người, điều này không được”.
Kim Phi dường như đang trả lời Khánh Mộ
Lam, lại như đang tự hỏi tự đáp: “Ta muốn mũi tên bay thêm chút nữa…”