Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 136 Không chịu nổi một đòn
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 136 Không chịu nổi một đòn
Chương 136: Không chịu nổi một đòn
Vèo vèo vèo….
Sau khỉ Kim Phi giơ ngón tay lên, từng mũi tên bay vút từ bên trái bìa rừng, giống như ngôi sao bay về phía đám thổ phỉ!
Sau khỉ Kim Phi cải tạo lại cung nỏ hạng nặng, khả năng sát thương và tầm bắn của nó đã đạt đến tận một ngàn sáu trăm mét, từ rừng cây đến Đả Cốc Trường chưa đến mười mấy mét, cơ thể đám thổ phỉ chẳng là gì so với những mũi tên mạnh mẽ kia, yếu tựa như tờ giấy trắng.
Mũi tên sắc bén như ngọn giáo bay thẳng, đâm thẳng vào đám thổ phỉ, bay ra từ bên phải, bay vào rừng cây liền biến mất.
Chỉ cần là thổ phỉ trúng tên không chết cũng bị thương!
Chỉ sau lần bắn thứ nhất, đám thổ phỉ thương vong gần trăm người!
Rào rào!
Mấy tên thổ phỉ không bị thương cũng hoảng, ai cũng như ong vỡ tổ, loạn cào cào lên.
Nhưng đúng lúc này, Kim Phỉ lại giơ tay phải lên.
Bên trái Đả Cốc Trường có một rừng cây, sau rừng cây là bãi đất trống.
Lúc này trên bãi đất trống đã bày mâỳ chiếc xe ném đá.
Khác Thanh Thủy Cốc, bên trong giỏ của xe ném đá không chỉ đựng đá, mà đựng cả chông sắt.
Cái gọi là chông sắt, chính là quả cầu sắt bên trên phủ đầy gai nhọn, như vậy có thể bảo đảm sau khỉ chông sắt được ném ra, cho dù dùng cách nào để tiếp đất thì gai luôn hướng lên trên.
Để chế tạo chông sắt này vô cùng tốn sắt, Kim Phi thử nghiệm lò mới liền làm thử, sau khi lò được điều chỉnh xong, Kim Phi vốn định đem chỗ chông sắt này luyện lại, khỉ biết đám thổ phỉ có thể sẽ đến nên để lại.
Bây giờ quả nhiên có tác dụng.
Thiết Ngưu nằm trên cây lớn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Đả Cốc Trường.
Nhìn thấy tay của Kim Phỉ, lập tức hạ lệnh: “Đánh!”
Mấy cựu bỉnh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, lập tức giờ chùy gỗ trong tay lên, dùng sức đập vào nút bấm.
Vèo vèo vèo…
Mấy chiếc xe bắn đá lập tức phát động, quả cầu sắt hóa thành đám mây đen, rơi vào Đả Cốc Trường.
Đám thổ phỉ vừa định bỏ chạy, bây giờ lại bị bóng đen trên trời bao phủ.
Sắt nặng hơn đá nhiều, đập lên người chúng, nhẹ thì gãy xương, nặng thì mất mạng.
Lần này hơn nửa đám thổ phỉ trúng chiêu, Đả Cốc Trường lập tức hóa thành luyện ngục, màu tươi thấm đẫm nơi này, đâu đâu cũng vang lên tiếng hét thảm thiết.
Cho dù là thổ phỉ may mắn thoát khỏi hai đợt tấn công, lúc này cũng không cử động nổi.
Bởi vì dưới chân đâu đâu cũng là chông sắt, nếu như không can thận dẫm vào, chân sẽ bị đâm ngay, chẳng có chỗ đặt chân chứ đừng nói đến chạy thoát.
Nói thì chậm thực ra lại rất nhanh.
Từ khi Kim Phi ra lệnh tấn còng đến khi kết thúc cuộc chiến chỉ mất chưa đến một phút.
ở ven Đả Cốc Trường, đại đương gia và mấy tên cầm đầu vì không nằm trong phạm vỉ tấn công của cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá nên may mắn thoát nạn.
Nhưng lúc này chúng cũng cảm thấy hoang mang.
Bao gồm cả đại đương gia.
Trước khi đến đây đại đương gia biết làng Tây Hà có cao thủ bắn tên, vậy nên đã sớm chuẩn bị kế sách, mặc áo giáp bên trong.
Áo giáp này là ông ta cướp được lúc còn trẻ từ người bán hàng rong, không biết làm từ gì, đao thương không thể làm ông ta bị thương được.
Đội thêm mũ bảo vệ lên, cung tên bình thường không thể nào làm ông ta bị thương.
Không cần lo đến sự an nguy của bản thân, sau lưng lại có cả trăm tên đàn em chống lưng, vậy nên đại đương gia từ đầu đến cuối vô cùng tự tin.
Nếu không phải Chu sư gia yêu cầu ông ta không được động đến Kim Phi, ông ta cũng sẽ không lãng phí thời gian trả giá với Kim Phỉ như vậy.
Tuy nhiên mọi chuyện xảy ra ban nãy khiến sự tự tin trong lòng ông ta vỡ vụn!
Đến bây giờ, ông ta vẫn không thể hiểu nổi sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này.
Đây là mấy trăm người đó, vậy mà nháy
mắt đã chết hơn nửa.
Cho dù là mấy trăm con heo cũng không giết nhanh như vậy được?
“Sao vậy không hài lòng với thủ đoạn của ta sao?”
Kim Phỉ nhìn đại đương gia thất thần, cười hỏi.
“Thằng nhãi đáng chết!”
Nghe thấy giọng Kim Phỉ, đại đương gia cuối cùng cũng hoàn hồn, tay giơ đao dài lên, cưỡi ngựa lao về phía Kim Phi.
“Đừng có sững người, mau lao lên!”
Nhị đương gia hét một tiếng, mang theo mấy tên cầm dầu theo sau.
Không phải nhị đương gia trung thành mà là ông ta biết rõ chỉ cần bắt được con tin là Kim Phi thì bọn họ mới có cơ hội sống tiếp!
Tiếc rằng đám cựu binh này sẽ không cho họ cơ hội này!
Mấy chục mũi tên lại bay ra từ rừng cây, mấy tên dần đầu đêu ngã ngựa.
Mấy chỗ hiểm trên người chúng dều cắm tên, chắc chắn là chết!
Nhưng đại đương gia nhờ có nón sắt và áo
giáp sắt nên may mắn chạy thoát, giơ tay trái ra kéo cổ áo Kim Phỉ.
Đây là điều Kim Phi không ngờ tới, lúc này muốn né tránh cũng không kịp nữa rồi.
Nhưng ngay khi đại đương gia sắp bắt được Kim Phi, Trương Lương bước ra, đưa tay bắt được tay đại đương gia.
Chợt dùng chút lực, kéo đại đương gia xuống!
Đại đương gia đầu bị dí xuống đất, hai mắt tối sầm, khi tỉnh táo lại, nón sắt đã biến mất, trên cổ có thêm một thanh đao.
“Còn cử động nữa, ông đây làm thịt ngươi!”
Trương Lương lạnh lùng nói.
Đại đương gia biết hết hy vọng rồi, ông ta không còn đường để phản kháng nữa, nặng nề thở dài, chấp nhận ngửa mặt nằm trên đất để mặc đám Lưu Thiết trói lại tay chân.
Đến lúc này Thiết Ngưu mới mang cựu bỉnh và Khánh Mộ Lam từ trong rừng chui ra ngoài.
Dù là cựu binh hay binh lính nữ, ai cũng cầm một cái cung tên, bước từng bước lại gần Đả Cốc Trường, bao vây đám thổ phỉ không thể động đậy.
Đúng vậy, cả trăm tên thổ phỉ đều bị ba mươi mấy cựu binh và binh lính nữ bao vây.
“Vứt hết vũ khí ra cho ta, ôm đầu ngồi xổm xuống, ai dám làm liều thì đừng trách ta không khách khí!1’
Thiết Ngưu hét lớn.
Đám thổ phỉ đã sớm mất ý chí chiến đấu, ai cũng vứt vũ khí, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.
“Đại Tráng, bảo người của ngươi đưa đám còn sống này đi ra ngoài!1′
Thiết Ngưu hét lớn: “Đội hai, đội ba, chuẩn bị dây thừng, nhưng người khác canh gác, nếu aỉ động đậy, bắn chết!”
“Vâng!”
Tất cả cựu binh đồng thanh đáp.
“Đội một, đi theo ta!”
Đại Tráng đưa cung tên cho cựu bỉnh, mang cáỉ cào đỉ vào Đả Cốc Trường.
Năm bỉnh lính trong đội giống với Đại Tráng, dùng cái cào cào đám chông sắt này tạo ra một lối đi rộng tầm một mét.
Khi lối đi kéo dài đến tên thổ phỉ cuối, Đại Tráng đá vào tên thổ phỉ:
“Đi ra cho ta!
Tên thổ phỉ ngoan ngoãn đỉ theo, đi ra ngoài phạm vi chông sắt liền đợi cựu bỉnh đứng ngoài trói lại.
Nửa tiếng sau, hơn trăm tên thổ phỉ còn có thể đi đều trở thành tù binh.
Mấy tên còn lại trong Đả Cốc Trường hoặc là chết hoặc là bị tàn phế vì nỏ hạng nặng và máy bắn đá.
Đám thổ phỉ núi Thiết Quán từng hoành hành ở biên giới quận Kim Xuyên đều bị đánh bại.
Nhiều cựu bỉnh trong mắt đều lóe lên sự hưng phấn.
Đây là trận chiến đầu tiên họ, cũng là trận chiến họ chiến đấu trong sự sảng khoái, đánh bại kẻ địch gấp mười lần mình!
Bằng trận chiến này, họ có thể dùng nó chém gió cả đời.
Nhưng Kim Phỉ không hứng thú lắm, chỉ ngáp một cái, nói:
“Mộ Lam, đến lượt mấy người đi xử lý nốt kẻ địch rồi”.