Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 144 Thu hoạch lớn
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 144 Thu hoạch lớn
Chương 144: Thu hoạch lớn
“Bọn họ thì ta mặc kệ”.
Khánh Mộ Lam chỉ vào vợ và con của những tên thủ lĩnh, rồi lại chỉ vào người phụ nữ bị trói vào cột: “Nhưng người phụ nữ độc ác này, không biết đã ngược đãi bao nhiêu cô gái đến chết, cô ta buộc phải chết!
Thưa ngài, ngài có thể giao cô ta cho tôi không?1′
Vừa nãy khi nói chuyện với đám người đó, những lời tố cáo mà Khánh Mộ Lam nghe được nhiều nhất đều nhằm vào người phụ nữ này.
Đủ mọi kiểu tra tấn biến thái khiến Khánh Mộ Lam nổi hết da gà.
“Cô xem đó mà làm đi”.
Kim Phỉ biết vợ của Lưu Giang đáng tội, đồng thời cũng nhìn ra được sự tức giận trong mắt Khánh Mộ Lam nên đã gật đầu đồng ý.
“Đưa cô ta đi theo tôi”.
Khánh Mộ Lam lạnh lùng nói.
Cựu binh phụ trách canh gác liếc nhìn Kim Phi, thấy Kim Phỉ gật đầu, anh ta mới cởi trói cho người phụ nữ ra khỏi cây cột và kéo cô ta đi theo Khánh Mộ Lam.
Kim Phỉ không biết cuối cùng điều gì sẽ xảy ra với người phụ nữ đó, đoán chừng cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
“Lương ca, vừa rồi ta nhìn thấy một chiếc xe đẩy, bảo mọi người thu dọn đồ đạc có giá trị fôỉ chất lên xe trước đã”.
Lần này thu hoạch rất lớn, chưa kể lương thực, chỉ tính riêng tiền đã có hơn chục bao tải, cộng lại cũng phải mấy nghìn cân, phải dùng xe đẩy để chở về.
“Vâng”.
Trương Lương đáp lời rồi dẫn người đi lấy xe đây.
“Lão Trịnh, ngươi chia người thành hai đội, một đội đưa vợ con của những kẻ cầm đầu này và mấy người phụ nữ làm bếp đến núi Miêu Miêu, đội còn lại ở lại canh giữ ở đây, đặc biệt trông chừng kỹ kho lương thực, tuyệt đối không được để xảy ra vấn đề gì”.
Kim Phỉ lại nhìn Trịnh Phương.
Mặc dù vợ của đám thủ lĩnh về cơ bản đều được mua về, nhưng lòng người khó đoán, Kim Phì cũng không dám đảm bảo sau khỉ ăn uống no say bọn họ liệu có nảy sinh lòng biết ơn với đám thổ phỉ hay không.
Chuyện này cũng không phải không có khả năng.
ở đời trước, khi còn đi học, Kim Phỉ đã thấy vụ án kiểu như vậy, bọn bắt cóc bắt một phụ nữ làm con tin, ban đầu con tin căm ghét bọn bắt cóc nhưng về sau, khỉ bắt được bọn bắt cóc, con tin đã trở mặt và nói tốt cho những kẻ bắt cóc.
Đây là một căn bệnh tâm lý, có tên là hội chứng Stockholm.
ở thời đại không lo về cái ăn cái mặc như thế kỷ 21 mà vẫn xuất hiện hội chứng này, huống hồ là ở Đại Khang, nhiều phụ nữ chỉ mong muốn cuộc sống đủ ăn đủ mặc, có thể được sống tiếp nên khả năng mắc hội chứng bệnh này là rất cao.
Núi Thiết Quán dễ phòng thủ, khó tấn công, còn tích trữ được một lượng lớn lương thực, Kim Phi định xây nơi này thanh một pháo đài nên cứ đưa đám người có liên quan đến đám thổ phỉ này đến núi Miêu Miêu thì yên tâm hơn.
“Được, ta sẽ làm ngay”.
Trịnh Phương cũng nhận lệnh rời đỉ.
“Thiết Ngưu, ngươi dẫn người đi lục soát
những nơi khác một lượt, rồi phân chia những thử tìm được với mọi người”.
Kim Phỉ lại nhìn Thiết Ngưu.
■’Cảm ơn ngài”.
Thiết Ngưu và những cựu binh xung quanh đêu bật cười hớn hở.
Vừa nãy chỉ tìm người, chưa kịp lục soát đồ đạc.
Trong lòng bọn họ dều biết rất rõ, nếu không có Kim Phi thì bọn họ sẽ không thể giết được đám thổ phỉ núi Thiết Quán, Kim Phi nuôi dưỡng bọn họ là để bọn họ bán mạng lúc cần.
Tuy các cựu binh dều thèm muốn tài sản của Lưu Giang, nhưng không ai dám có ý đồ gì.
Đây cũng là một quy tắc trong quân đội, nếu đánh hạ một tòa thành, tài sản của phủ thành chủ sẽ thuộc về tướng lĩnh, những bỉnh lính bình thường có thể uống được hớp canh thì đã không tệ rồi.
Một số tướng lĩnh tham lam sẽ không để lại thứ gì cho binh lính.
Kim Phi đồng ý phân chia tài sản của đám thủ lĩnh cho cựu binh, điều này thể hiện sự hào phóng hiếm có của ông chủ.
Lúc các cựu binh lục soát xong cũng đã là nửa buổi chiều, còn phải kéo xe đấy về làng Tây Hà e rằng phải đi cả đêm.
Vùng biên huyện Kim Xuyên vẫn còn mấy thế lực thổ phỉ có máu mặt, số tài sản nhiều năm tích góp của núi Thiết Quán đủ để đám thổ phỉ này đỏ mắt ghen tị.
Trương bổ đầu đã biết về chuyện trên núi Thiết Quán thì nói không chừng đám thổ phỉ khác cũng đã hay tin.
Kim Phỉ mặc dù không sợ bọn chúng cướp bóc, nhưng anh không muốn gây thêm rắc rối, sau khỉ suy nghĩ xong xuôi, anh quyết định ở lại núi Thiết Quán thêm một đêm trước khỉ quay về.
Đêm đó, những đống lửa bốc cháy giữa khoảng đất trống trên đỉnh núi Thiết Quán, trên đống lửa treo một cái nồi lớn, mùi cơm và mùi thịt hầm thoang thoảng trong nồi, đám cựu binh cười nói rất vui vẻ xung quanh đống lửa.
Buổi chiều hôm nay, những thứ họ tìm được từ nhà của đám thủ lĩnh thổ phỉ có giá trị giá gần một nghìn lượng bạc, các cựu binh và bỉnh lính nữ cộng lại cũng chỉ vài chục người, ai cũng được chia hơn mấy chục lượng bạc.
Phải biết rằng, tiền lương của bọn họ một
năm mới chỉ hơn hai lượng rưỡi, thu hoạch hôm nay đã gần bằng ba bốn năm tiền lương của họ, đúng là món hời trên trời rơi xuống, sao có thể không vui được cơ chú?
ở góc Tây Bắc của khoảng đất trống, một vài cô gái dũng cảm bước ra từ căn nhà gỗ, trốn trong bóng tối, lén nhìn cái nồi lớn bên đống lửa.
Lần trước ăn cơm là trưa hôm qua, mỗỉ người được chia một bát rau dại nhỏ, lúc này đã sớm đói đến mức không chịu nổi, ngửi mùi thơm của cơm nên lấy hết can đảm ra xem thử.
“Sắp tới bữa tối rồi, gọi thêm mấy chị em của các cô cùng ra ăn cơm đi”.
Đường Đông Đông và Quan Hạ Nhi xuất hiện sau lưng họ, dịu dàng nói.
“Bọn ta cũng có cơm sao?”
Một trong những cô gái lấy hết can đảm để hỏi.
Buổi chiều, Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông, Khánh Mộ Lam và một số binh lính nữ đã ngồi trong căn nhà gỗ rất lâu, có lẽ vì đều là phụ nữ nên bọn họ dần dần buông lỏng cảnh giác.
■’Đương nhiên là có, nếu không nấu mười mấy nồi cơm, chỉ có mấy chục người bọn ta thì
sao ăn hết được?1′
Quan Hạ Nhỉ nói tiếp: “Tướng công nhà ta đã đồng ý sắp xếp công việc cho các cô. Sau này các cô sẽ không còn phải lo lắng về việc chết đói, cũng không cần chen chúc trong những căn phòng nhỏ này những căn nhà lá dưới kia các cô muốn ở đâu thì ở”.
“Đi thôi, đến giờ ăn rồi, chúng ta cũng đi đi”.
Đường Đông Đông dắt tay một trong số các cô gái bước vào khoảng đất trống.
Cựu bỉnh nấu ăn mỉm cười với cô gái, cầm một chiếc bát lớn, đổ đầy nửa bát cơm rồi đổ thêm hai thìa thịt hầm vào.
“Cô ăn ở đây hay đem về ăn?”
Đường Đông Đông cầm bát cơm đưa vào tay cô gái.
Cô gái nuốt nước bọt không trả lời Đường Đông Đông, cầm bát cơm lập tức chạy đỉ.
Có lẽ vì cô gái này đã thành công nên chỉ một lát sau, lại có thêm hai cô gái nữa men theo chân tường đỉ tới.
Sau đó ba, bốn… càng lúc càng nhiều cô gái đến.
Cuối cùng, ngay cả những cô gái lòng nguội như tro tàn cũng đã đến.
Sau khi phát hiện những cựu binh này quả thực không giống đám thổ phỉ, các cô gái cuối cùng đã cảm thấy yên tâm, không quay trở lại căn nhà gỗ nữa mà cầm bát trên tay và ngồi xổm thành từng nhóm ở phía Tây của khoảng đất trống.
Lúc đang ăn, một cô gái nghẹn ngào, nước mắt chảy ướt cả bát.
Những cô gái bên cạnh cô ta dường như cũng bị ảnh hưởng theo, tất cả đều bắt đầu khóc thút thít.
Tiếng khóc càng lúc càng lớn, có vài cô gái còn không ăn cơm, ngồi dưới đất khóc lóc hết sức thương tâm.
Kim Phỉ và mấy cô gái đang ăn trong tiểu viện của Lưu Giang, vội vã chạy ra ngoài khi nghe thấy tiếng khóc.
‘Thiết Ngưu, chuyện gì vậy?”
Khánh Mộ Lam lạnh lùng hét lên: “Ta mới vừa đi vào một lúc mà các ngươi đã bắt nạt bọn họ rồi à? Ai làm, đứng lên cho ta!”
Sắc mặt của Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông cũng rất khó coi.
Bọn họ trấn an cả một buổi chiều mới miên cưỡng làm giảm sự cảnh giác của các cô gái, để các cô thử đi ra khỏi căn nhà gỗ, nhưng kết quả vừa vào nhà dùng bữa thì các cô gái đã bật khóc…