Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 2118 Cạn sạch
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 2118 Cạn sạch
Chương 2118: Cạn sạch
Đoàn người đi xuống sân ga, tiến vào một trong những nhà kho khổng lồ.
Khác với những nhà kho khác, phần đáy của nhà kho này có dạng hình cái phễu, phía dưới cùng có thế nhìn thấy một cái cống, phía cống bên kia có một băng chuyền, có thể di chuyến đế đưa thẳng than lên trên tàu.
Như vậy thì không cần nhân lực gánh than lên thuyền nữa, không chỉ tiết kiệm được rất nhiều chi phí nhân công mà còn tăng hiệu quả vận chuyến lên rất nhiều, sau khi nghe Kim Phi giải thích xong, mọi người đều hết lời khen ngợi.
Thiết Thế Hâm ngẩng đầu nhìn mấy chiếc đèn điện treo trên nóc nhà kho, sau đó lại nhìn chằm chằm vào băng chuyền một lúc rồi hỏi: “Tiên sinh, băng chuyền này được dẫn động bằng động cơ điện phải không?”
“Đúng vậy.” Kim Phi gật đầu: “Không chỉ có kho than này, mà cả cần cẩu trong kho hàng tổng hợp phía trên sân ga cũng đã được thay thế bằng động cơ điện.”
Cần cấu trước đây đều sử dụng tời gồm nhiều bánh răng có kích thước khác nhau để nâng lên, được dẫn động bằng sức người và động vật, tuy có thể nâng được vật nặng nhưng tốc độ rất chậm.
Sau khi có động cơ điện, nhiều cần cấu trong các nhà xưởng ở Trường Xà Câu đã được chuyến đổi sang truyền động động cơ điện, giúp cải thiện đáng kể hiệu quả công việc và tính năng cũng trở nên ổn định hơn.
Trường Xà Câu có thể sử dụng động cơ điện, vì có xưởng nhiệt điện và trạm thủy điện cung cấp điện, ở bến tàu này không có xưởng phát điện, thay bằng động cơ điện thì có tác dụng gì?
Nghĩ đến đây, Thiết Thế Hâm hỏi: “Tiên sinh, ngài định xây dựng một xưởng phát điện khác ở bến tàu này sao?”
Kim Phi thường đưa ra một số quyết định tùy hứng, nhưng phần lớn đều sẽ thông báo cho viện Khu Mật, xây dựng một trạm phát điện đối với Kim Phi bây giờ mà nói không phải là một chuyện lớn, nhưng cũng không phải là chuyện nhỏ, tại sao Kim Phi lại không nói gì chứ?
“Không cần xây dựng thêm trạm phát điện nữa.” Kim Phi nói: “Chỉ cần kéo dài sợi dây từ xưởng điện lúc trước đó đến đây là được rồi.”
Điện lực mới bắt đầu phát triển không lâu, các thiết bị điện cũng chưa nhiều, quy mô của xưởng phát điện lúc trước tuy không lớn nhưng cũng thừa đủ đế cung cấp cho làng Tây Hà và Trường Xà Câu, bây giờ trạm thủy điện vừa được đưa vào sử dụng, chỉ riêng làng Tây Hà và Trường Xà Cáu căn bản không thể dùng hết được.
Mùa xuân năm nay, xung quanh Hắc Phong Lĩnh và núi Thiết Quán lần lượt được cấp điện, mỏ than Hắc Thủy Câu thuộc ngành công nghiệp nặng, có nhiều nơi cần dùng đến điện, đồng thời cũng là một trong những đơn vị đầu tiên được cấp điện.
Huyện thành Kim Xuyên và bến tàu đều là khu vực tập trung đông dân cư, cũng nằm trong danh sách cấp điện thứ hai.
Khi lão trưởng làng và ông Tam xây dựng đường sắt, Kim Phi đã bảo bọn họ xây dựng một đường ống bên cạnh nền đường và kéo dây điện về phía bến tàu rồi.
“Ôi, xem đầu óc ta này, còn tưởng rằng phải xây dựng trạm phát điện mới có thể dùng điện được chứ, ta quên mất là chỉ cần kéo dây điện từ trạm phát điện đến là được rồi.”
Thiết Thế hâm vỗ đầu mình: “Có vẻ như ta nên học tập thêm kiến thức về điện!”
Thiết Thế Hâm nói như vậy chỉ là để giảm bớt sự xấu hổ của mình, nhưng cửu Công Chúa lại gật đầu và nghiêm túc nói: “Điện lực được sử dụng rất rộng rãi, cũng là xu hướng phát triển sau này, ngươi thực sự nên tìm hiếu chút.”
“Vâng!” Thiết Thế Hâm cúi người tuân mệnh.
Tiếp theo, cả đoàn người lại đi thăm kho tổng hợp ở phía bên kia sân ga, sau đó lại trở về
Hắc Thủy Câu trước khi trời tối.
Trong đêm hôm đó, các công nhân đã chất đầy than vào mười năm toa xe, sáng sớm hôm sau, chuyến xe chở than đầu tiên của Đại Khang phun ra những làn khói trắng dưới ánh mắt quan sát của đám người Kim Phi và cửu Công chúa.
Theo thiết kế của Kim Phi, sức chở tối đa của đoàn tàu này có thế kéo được hai mươi năm toa xe, nhưng hiện tại nó chỉ có thế kéo mười năm toa nên khỏi hành rất suôn sẻ.
Dưới sức kéo và lực đấy của hai đầu mày phía trước và phía sau, đoàn tàu từ từ lăn bánh ra khỏi sân ga.
Khi xây dựng đường sắt, Kim Phi đã cố gắng hết sức để tránh những con dốc lên và dốc xuống, nhưng địa hình ở Hắc Thủy Câu có hơi cao.
Như vậy đoàn tàu có thể nhanh chóng tăng tốc bằng cách xuống dốc sau khi rời khỏi sân ga, và khi quay trở lại cũng có thể giảm tốc bằng cách đi lên dốc.
Dưới con mắt theo dõi của mọi người, đoàn tàu sau khi xuống dốc từ từ tăng tốc, nhanh chóng đạt tốc độ như ngày hôm qua, hơn mười phút sau, đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Trước đây, khi dùng xe ngựa vận chuyển
than, từ Hắc Thủy Câu đến bến tàu phải mất hai ngày, nếu tính cả thời gian bốc dỡ hàng thì một chuyến đi đi về về sẽ mất bổn năm ngày.
Nhưng chuyến tàu hỏa khởi hành từ sáng với đầy than đã trở về vào ngay sau buổi trưa với hơn chục thùng quặng sắt.
Thật ra ban đầu khi Kim Phi đề xuất xây dựng đường sắt, Thiết Thế Hâm là người phản đối, vì theo ông ta, nguồn sắt thép trong tài nguyên tương đối khan hiếm, dùng sắt đế lót đường là quá lãng phí, có nhiều sát như vậy, tốt nhất là chế tạo áo giáp đế trang bị cho binh lính hoặc chế tạo công cụ nông nghiệp để phát triển nông nghiệp.
Nhưng lúc đó Kim Phi đã đưa ra quyết định, Cửu Công Chúa cũng ủng hộ, Thiết Thế Hâm phản đổi hai lần đều bị từ chối nên đã từ bỏ.
Bây giờ Thiết Thế Hâm cuối cùng đã hiểu tại sao Kim Phi nhất định xây dựng tuyến đường sắt.
Năng lực vận chuyển của tàu hỏa thực sự đáng sợ, không chỉ nhanh, mà còn kéo được rất nhiều than, một toa tàu có thế kéo được nhiều hơn cả một đoàn xe ngựa trước đây.
Quặng sắt từ bến tàu mang về lần này đã chất đống ở bến tàu mấy tháng nay, bến tàu đã thúc giục kéo đi, xưởng thép cũng gấp dùng, nhưng bởi vì nhiệm vụ chính của đội xe ngựa gần
đây là vận chuyển lương thực và than đá, nên vẫn luôn không quan tâm đến.
Nếu như trước đây có tàu hỏa, thì vấn đề này đã được giải quyết từ lâu rồi.
Nghĩ hiểu những điều này, suy nghĩ của Thiết Thế Hâm nhanh chóng quay ngoắt một trăm tám mươi độ: “Tiên sinh, đường sát đã được xây dựng đến Hắc Thủy Câu rồi, tại sao không tiếp tục xây dựng thêm về phía trước, xây kéo dài đến Trường Xà Câu thì như thế nào?”
“Ta cũng dự định như vậy.” Kim Phi nhẹ nhàng gật đầu.
Nếu muốn làm giàu thì trước tiên phải làm đường, năng lực vận chuyến của tàu hỏa không bằng các phương tiện giao thông khác, muốn phát triến kinh tế tốt hơn thì phải xây dựng mạng lưới giao thông đường sắt hoàn chỉnh.
Cho nên trong kế hoạch của Kim Phi, đường sắt là một trong những hạng mục cơ sở hạ tầng quan trọng nhất trong mấy năm tới.
Đường sắt không chỉ phải được xây dựng đến Trường Xà Câu mà còn phải đến Quảng Nguyên, đến Tây Xuyên, đến Du châu, đến tất cả các nơi ở Xuyên Thục!
Đây không phải là việc có thế hoàn thành trong một sớm một chiều, nên Kim Phi tạm thời chưa tiết lộ để tránh gây áp lực quá lớn cho viện
Khu Mật.
Sau khi ăn trưa xong, Kim Phi và Mãn Thương tiến hành kiểm tra toàn diện tàu hỏa đã chạy đi về một lần, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, lại giải thích cặn kẽ chi tiết các biện pháp phòng ngừa liên quan đến việc bảo trì bảo dưỡng tàu hỏa hàng ngày, sau đó mới đưa mọi người trở về làng Tây Hà.
Vào ngày hai mươi bảy tháng mười hai âm lịch, Kim Phi tổ chức tiệc tại nhà, tiệc mời Lưu Thiết, Trương Lương, Thiết Ngưu và nhân viên hộ tấp cấp cao khác ban đầu đã theo hắn, Khánh Hoài và Khánh Mộ Lam cũng được Kim Phi gọi từ Trung Nguyên và Đỏng Hải về.
Sau khi đồ ăn và rượu được bưng ra, Kim Phi rót một ly rượu trái cây, chậm rãi rót xuống đất: “Ly đầu tiên là để tưởng nhớ các huynh đệ liệt sĩ đã hy sinh!”
“Tôn kính các liệt sĩ!”
Đám người Trương Lương, Khánh Hoài cũng đố rượu xuống đất.
“Ly thứ hai, mời các vị huynh đệ!”
Kim Phi rót thêm một ly rượu trái cây, nâng ly lên về phía mọi người rồi uống một hơi cạn sạch.
“Mời tiên sinh!”
Đám người Trương Lương cũng đồng thời
nânq ly lên.