Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 2122 Bình Giang Nam
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 2122 Bình Giang Nam
Chương 2122: Bình Giang Nam
Qua sông Hoài rồi đi về phía Nam, địa hình chủ yếu là đồi núi. Trong thời đại nông nghiệp, những bình nguyên phù hợp với việc trồng trọt mới là nơi mà các thế lực tranh cướp. Giang Nam dù mưa thuận gió hoà nhưng đất đai lại không thích hợp cho việc trồng trọt, cho nên khá ít người sống ở đây.
ở Trung Nguyên có nhiều quý tộc và thế lực như vậy còn không cản được tiêu cục Trấn Viễn chứ đừng nói là Giang Nam.
Tuy nhiên, do địa hình phức tạp nên tốc độ tiến còng của tiêu cục Trấn Viễn bị hạn chế rất nhiều. Phải đến mùa hè năm sau, tiêu cục Trấn Viễn mới bước đầu bình định được Giang Nam.
Sở dĩ nói bước đầu bình định được là vì tiêu cục Trấn Viễn mới chỉ chiếm đóng các thành trì ở nhiều địa phương khác nhau. Ngoài ra vẫn còn rất nhiều quý tộc và thố phỉ ẩn náu trong núi rừng. Đội hộ tống và binh phủ có nhân lực hạn chế, không thế lục soát hết núi rừng nên chỉ có thế bỏ qua.
Tuy nhiên, sau khi chiếm được các thành trì và nhận được sự ủng hộ của người dân qua chiến dịch đánh cường hào chia lại ruộng đất, đám quý tộc và thố phỉ này giống như cỏ mất gổc và việc chúng bị tiêu diệt chỉ còn là vấn đề thời gian.
Lúc này, toàn bộ lãnh thố trước đây của Đại Khang đều nằm dưới sự kiểm soát của Kim Phi!
Vào ngày mùng sáu tháng sáu năm Tân Nguyên thứ bảy, cửu công chúa tổ chức đại lễ hiến tế và bố cáo thiên hạ qua nhật báo Kim Xuyên.
Ba ngày sau, cửu công chúa tố chức quốc yến ở làng Tây Hà để thết đãi những nhân viên hộ tống từ nhiều nơi trở về.
Trước đây Xuyên Thục luôn cấm nấu rượu vì thiếu lương thực. Đến nay lương thực ngày càng dồi dào, lệnh cấm nấu rượu được dỡ bỏ, trong bữa tiệc này không chỉ có rượu trái cây mà còn có cả rượu trắng.
Bữa tiệc chủ yếu là các quan võ tham dự, đại đa số ai cũng uống đến say khướt, ngay cả cửu công chúa vốn không bao giờ uống rượu cũng uống một ít rượu trái cây vào ngày vui này. Ngày hôm sau, Kim Phi đi tới Ngự thư phòng thì thấy Cửu công chúa đang cau mày xoa xoa thái dương.
“Đầu nàng còn đau không?” Kim Phi hỏi.
“Có một chút”, Cửu công chúa cười khổ nói: “Sau này ta thật sự không thể uống rượu nữa, làm chậm trễ quá nhiều công việc, hôm qua còn không xem được tấu chương”.
“Thỉnh thoảng cũng phải nghỉ ngơi, hãy coi
đó như một ngày nghỉ cho chính mình”.
Kim Phi gọi Châu Nhi chuẩn bị một bình trà giải rượu.
Trà giải rượu vừa được mang lên, Thiết Thế Hâm và Tiếu Ngọc đã tới.
Biểu cảm trên mặt cửu công chúa lập tức trở lại trạng thái bình tĩnh, cô ấy đặt cốc trà giải rượu vừa uống hai ngụm xuống.
“Thưa tiên sinh, đây là thông tin về Nam Thiệu mà ngài yêu cầu ta thu thập”.
Tiểu Ngọc lấy ra một xấp tài liệu đưa cho Kim Phi: “Nam Thiệu không có nhiều liên hệ với chúng ta, tin tức mà chúng ta có thế thu thập được cũng tương đối ít. Ta đã sắp xếp người đến Nam Thiệu, nhưng sẽ mất kha khá thời gian đế thu thập đủ tin tình báo và trở lại đây”.
“Không sao đâu, chuyện này không vội”, Kim Phi cầm xấp tài liệu và bắt đầu đọc.
Cái gọi là Nam Thiệu là một quốc gia nhỏ ở phía Tây Nam Đại Khang, kiếp trước nằm trên vành đai Vân Quý. Quốc gia này có diện tích nhỏ, dân số ít, nghe nói lãnh thổ có cả thảy một vạn ngọn núi lớn nhỏ.
Khoảng cách theo đường thẳng giữa Nam Thiệu và Xuyên Thục không xa lắm, nhưng giữa hai quốc gia có rất ít sự tiếp xúc.
Bởi vì hai nơi bị ngăn cách bởi núi non trùng điệp. Trong những khu rừng rậm không dấu chân người, lá rụng năm này qua năm khác tích tụ lại, sau khi thối rữa tạo thành chướng khí, không thể đi qua.
Điều quan trọng nhất là Nam Thiệu không giống như Thổ Phiên, Thố Phiên thường khiêu khích gây hấn thậm chí có ý định chiếm lấy Xuyên Thục. Còn Nam Thiệu thì chỉ ẩn náu trong núi và hiếm khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Nhìn Kim Phi đang cẩn thận đọc thông tin, Thiết Thế Hâm khẽ cau mày.
Trước đây tiến đánh Giang Nam, khi đến được phía Nam nước Ngô, Thiết Thế Hâm đã đề nghị rút quân, vì xa hơn về phía nam là vùng Lĩnh Nam.
Lĩnh Nam của Đại Khang không phải là tên một đơn vị hành chính cụ thể mà là một danh từ địa lý, và nó cũng là một danh từ địa lý tương đối mơ hồ.
Khu vực phía Nam của Việt Thành Lĩnh, Đô Long Lĩnh, Manh chử Lĩnh, Kỵ Điền Lĩnh, Đại Dữu Lĩnh đều được gọi là Lĩnh Nam.
Do khả năng sản xuất lạc hậu nên vùng Lĩnh Nam ngày nay khan hiếm đất canh tác, mòi trường khắc nghiệt. Những thứ đó đồng nghĩa với nghèo đói, dân trí thấp, dân số cũng rất ít.
Trên danh nghĩa mà nói, Lĩnh Nam là lãnh thổ của Đại Khang, nhưng về cơ bản thì đều do các thủ lĩnh địa phương tự quản lý. Chỉ cần họ không xâm chiếm Đại Khang, Đại Khang cơ bản cũng không thèm quan tâm đến họ.
Chiến tranh là hố lửa đốt tiền, bình định vùng Lĩnh Nam cần rất nhiều nhân lực và vật lực. Mà sau khi bình định được, lợi ích sẽ rất nhỏ, có lẽ ngay cả số tiền bỏ ra cho chiến tranh cũng không hoàn lại được. Với tính cách của Kim Phi, sau khi chiếm được Lĩnh Nam, có khi y còn yêu cầu triều đình trợ cấp cho nơi này.
Vì vậy, theo Thiết Thế Hâm, việc tấn công Lĩnh Nam là điều vô ích và hoàn toàn không cần thiết.
Tuy nhiên, Kim Phi nhất quyết muốn bình định nơi này, cửu công chúa cũng cho rằng Lĩnh Nam luôn là lãnh thổ của Đại Khang và không có lý do gì đế không lấy lại. Thiết Thế Hâm không thế chống lại hai người họ nên không còn cách nào khác ngoài đồng ý.
Bây giờ nhìn ý đồ của Kim Phi, xem ra y muốn điều động quân đội tới cả Nam Thiệu xa xôi. Thiết Thế Hâm không thế ngồi yên nữa, ngập ngừng hỏi: “Tiên sinh, ngài đang tìm kiếm thông tin về Nam Thiệu là vì muốn điều binh tới đó sao?”
“ừm”, Kim Phi khẽ gật đầu.
“Đại nhân, động binh cũng phải có lý do, ban đầu tiến vào Lĩnh Nam thì có thế. Bởi Lĩnh Nam từ trước đến nay là lãnh thố của Đại Khang, nhưng Nam Thiệu không phải lãnh thổ của Đại Khang, cũng chưa bao giờ xâm phạm Đại Khang. Tại sao ngài lại muốn tấn công họ…”
“Không, Nam Thiệu cũng là địa phận của Đại Khang!” Kim Phi trực tiếp ngắt lời Thiết Thế Hám: “Nam Thiệu hay Thố Phiên hay Đông Man đều là lãnh thổ của Đại Khang!”
Lãnh thố của Đại Khang ở kiếp này chỉ có thể lớn hơn kiếp trước, không được phép nhỏ hơn kiếp trước, đây là nỗi ám ảnh của Kim Phi và cũng là điều y vô cùng xem trọng.
Điều này hoàn toàn tương đồng với chí hướng của cửu công chúa nên y nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ từ cửu công chúa.
Kim Phi và cửu công chúa đều đưa ra quyết định như vậy, Thiết Thế Hâm có phản đổi cũng vô ích. Ông ta thở dài, đang chuấn bị quay lại mở cuộc họp để chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo thì đột nhiên nghe thấy Kim Phi nói với Tiểu Ngọc: “Đúng rồi, sau khi cuộc họp kết thúc hãy cùng ta đến phòng thí nghiệm. Ta đã tạo ra một món đồ mới mà đội Chung Minh có thế sử dụng”.
Nghe Kim Phi nói như vậy, không chỉ Tiểu Ngọc cùng Thiết Thế Hâm đều tò mò mà ngay cả Cửu công chúa cũng quay đầu nhìn sang: “Phu
quân, chàng lại chế tạo ra cái gì? Là vũ khí sao?”
“Nói là vũ khí cũng được, nhưng không phải cho binh lính mà là cho đội Chung Minh”, Kim Phi cười nói.
“Vũ khí cho đội Chung Minh sử dụng?” cửu công chúa càng tò mò: “Là thứ gì vậy?”
Kim Phi gãi đầu: “Hay là nàng đi cùng ta xem một chút?”
“Được”, Cửu công chúa trực tiếp đứng dậy.
Thế là mấy người đi theo Kim Phi tới phòng thí nghiệm, nhìn y lấy ra một chiếc hộp gỗ có hình dạng kỳ quái.
Tiếu Ngọc quan sát chiếc hộp gỗ, nhưng không thế nghĩ ra nó là thứ vũ khí gì.
Cửu công chúa cũng tò mò hỏi: “Cái này dùng như thế nào?”
“Đừng vội, ta sẽ biểu diễn cho nàng xem”, Kim Phi nối hộp gỗ với nguồn điện, sau đó từ bên trong lấy ra một vật kỳ lạ to cỡ quả trứng, có hai sợi dây điện ở cuối nối với hộp gỗ.
Kim Phi đưa vật này lên miệng, nói mấy lần với nó: “Này! Này! Này!”
Giây tiếp theo, giọng nói của Kim Phi từ trong hộp gổ vang lên: “Này! Này! Này!”.
Âm thanh rất lớn, khiến cửu công chúa,
Thiết Thế Hâm và Tiểu Nqọc qiât bẳn mình.