Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 2123 Bảo bối
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 2123 Bảo bối
Chương 2123: Bảo bối
“Phu quân, đây là cái gì?”
Cửu công chúa hỏi với vẻ sợ hãi.
“Đây là loa phát thanh, cũng được gọi là loa.” Kim Phi chỉ vào vật nhỏ ở trong tay: “Cái này gọi là micro, khi nói vào micro thì âm thanh có thể phóng đại lên rất nhiều lần thông qua loa!”
Mặc dù Cửu công chúa không hiểu nguyên lí của loa phát thanh nhưng cũng có thể hiểu được rằng Kim Phi đang nói về vũ khí của tiểu đội Chung Minh.
Cho tới nay, mỗi khi tiếu đội Chung Minh tố chức hội nghị người dân, cho dù có dùng loa sắt thì cũng đều phải hét khàn cả cố, nhưng khả năng khuếch đại âm thanh của loa sắt vần còn hạn chế nên sau mỗi hội nghị thì các nhân viên chủ trì hội nghị cũng đều bị khàn giọng.
Cho dù như thế thì người dân ở xa cũng không thế nghe rõ.
Nếu như có vật này thì sẽ không còn những vấn đề gây trở ngại cho công việc của nhân viên nữa.
Tiểu Ngọc cũng nhận ra điều này, cô nhìn hộp gỗ, nhìn micro rồi lại nhìn dây điện đang nối giữa hai người: “Tiên sinh, có phải là chỉ cần có dây điện nối vào thì cho dù không mang hộp gỗ
theo bên người cũng có thể phát ra âm thanh không?”
“Đúng vậy.” Kim Phi gật đầu, rút dây điện ở phía dưới micro ra, rồi ra hiệu cho Vạn Vũ Hồng đang đứng ở một bên mang cuộn dây điện ra, nối một đầu vào sợi dây vừa rút ra sau đó cầm lấy đầu còn lại rồi đi đến đầu kia của xưởng và kết nối lại với micro.
Kim Phi đưa micro lên miệng: “Alo, alo, alo! Có nghe thấy không?”
“Thần kì quá!” Thiết Thế Hâm thán phục: “Tiên sinh, ngài đứng xa như vậy, nhưng thanh âm của ngài vẫn to như cũ!”
“Có bảo bối này thì sau này tổ chức hội nghị cũng không cần phải hét khàn cả cổ nữa.” Tiểu Ngọc cũng cảm thán: “Còn có các huynh đệ tỷ muội đưa thư và đoàn ca múa nữa, bọn họ cũng rất cần bảo bối này!”
Không phải ngày nào tiểu đội Chung Minh cũng đánh đổ cường hào phân chia lại ruộng đất, nhưng người đưa thư cần đọc hàng ngày, hầu như ngày nào đoàn ca múa cũng biếu diễn, một trong những điều kiện quan trọng khi tuyển chọn diễn viên của đoàn ca múa và người đưa thư đó chính là phải có giọng nói phải to và hơi thở phải vừa chừng.
Mặc dù như vậy nhưng rất nhiều người đưa
thư và diễn viên của đoàn ca múa vì phải nói to nên cố họng cũng đã bị hỏng rồi, cho nên nhu cầu sử dụng loa phát thanh của họ lại càng cấp thiết hon.
“Phu quân, thứ này cần phải bật điện mới có thế sử dụng sao?” cửu công chúa đột nhiên hỏi.
Tiểu Ngọc đang rất phấn khởi về phát minh này của Kim Phi nhưng vừa nghe cửu công chúa nói như thế thì trái tim trong lồng ngực đập thình thịch như thể bị dội một chậu nước lạnh lên đầu.
Đúng vậy, thứ này cần phải bật điện mới có thể sử dụng, nhưng hiện giờ khắp thiên hạ cũng chỉ có Kim Xuyên cps điện, cho dù mang thứ này đến nơi khác thì cũng không thể sử dụng nếu không có điện.
Cũng không thể xây dựng nhà máy phát điện ở khắp mọi nơi, phải không?
“Loa phát thanh cần phải bật điện thì mới có thể sử dụng được.” Kim Phi mỉm cười, lấy ra từ bên cạnh một chiếc hộp sắt nhỏ.
ở mỗi đầu của hộp sắt nhỏ có một cây cột nhỏ cỡ bằng nửa ngón tay, Kim Phi rút dây nguồn ra khỏi loa phát thanh, nối vào cây cột nhỏ, sau đó vỗ tay: “Được rồi!”
“Như thế là được rồi sao?” Tiếu Ngọc hỏi.
“Đúng vậy.” Kim Phi chỉ vào hộp sắt nhỏ:
“Thứ này gọi là bình ắc-quy, cũng có thể gọi nó là bình điện, nó có thể tích trữ điện trong bụng và phóng điện bằng cách nối với một sợi dây.”
“Thần kỳ như vậy?” Tiểu Ngọc hỏi: “Vậy nó có thể làm đèn sáng lên được không?”
“Đương nhiên có thể.” Kim Phi trực tiếp cầm lấy một cái bóng đèn ở bên cạnh rồi nối dây dẫn vào hai đầu cực của bình điện, đèn điện lập tức sáng lên.
“Tiên sinh, ngài quá lợi hại rồi.” Tiểu Ngọc khen ngợi: “Có bình điện rồi thì có phải chúng ta không cần xây dựng xưởng phát điện và cũng không cần kéo dây điện nữa không?”
Từ năm ngoái, Kim Phi đã cùng lúc khởi công xây dựng hai nhà máy nhiệt điện ở Tây Xuyên và Xuyên Thục, còn đồng thời khởi công bốn dự án đường sắt, giờ đây tuyến đường sắt từ Hắc Thủy Câu và Trường Xà Câu đã sắp được thông xe.
Mặc dù việc hoàn thành xưởng nhiệt điện và đường sắt sẽ mang lại lợi ích to lớn cho phát triến công nghiệp và giao thông vận tải, nhưng việc khởi công nhiều dự án cùng lúc như vậy cũng sẽ tạo ra gánh nặng rất lớn cho triều đình.
May mắn thay, các loại cây lương thực có năng suất cao như khoai tây, ngô, bí ngô đã trở nên phổ biến, triều đình có đủ lương thực dư
thừa, người dân Trung Nguyên mấy năm qua cũng sống rất khó khăn, Xuyên Thục chỉ cần xuất ra một phần lương thực đã có thế tuyến dụng một lượng lớn công nhân, điều này đã giúp các dự án xưởng phát điện và đường sắt có thể tiến hành thuận lợi.
Tuy nhiên, việc muốn xây dựng xưởng phát điện ở khắp mọi nơi hoặc xây dựng mạng lưới truyền tải điện phủ khắp mọi nơi thì với tình hình hiện giờ của Đại Khang thì hoàn toàn là điều không thực tế.
Nếu bình điện có thể giải quyết được vấn đề này thì sẽ không cần phải xây dựng xưởng phát điện và mạng lưới truyền tải điện nữa.
“Không được, bình điện có thể tích trữ quá ít điện năng, loa phát thanh thụ ít điện hơn và có thể sử dụng trong thời gian dài, nếu dùng để chiếu sáng thì e rằng nhiều nhất là vài ngày là hết điện, nếu dùng để khởi động động cơ, cho dù là động cơ nhỏ thì bình điện cũng không dùng được bao lâu và điện tích trữ bên trong cũng sẽ cạn kiệt.”
Kim Phi giải thích: “Cho nên vẫn cần phải xây dựng xưởng phát điện và kéo dây điện.”
“Được rồi.” Tiểu Ngọc u thở dài, nhưng sự xuất hiện của bình điện và loa phát thanh vẫn khiến cô ấy vui mừng không ngớt, sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm, cô ấy lập tức báo tin vui này cho người bạn thân nhất của mình là đội trưởng
đoàn ca múa – Thanh Diên.
Sau khi nghe Tiểu Ngọc giới thiệu xong, Thanh Diên lập tức đi tìm Kim Phi để xin loa phát thanh.
Kim Phi đã nghĩ đến điều này từ lâu nên đã sớm chuẩn bị một đống loa phát thanh và bình điện.
Mấy ngày kế tiếp, những người đưa thư của khắp Xuyên Thục đều lần lượt nhận được một chiếc hộp gỗ, và Trần Ngọc Kiệt của thành Tây Xuyên cũng là một trong sổ đó.
Thành Tây Xuyên là thành trì lớn nhất của Xuyên Thục, có tống cộng bảy địa điếm đọc báo và tám người đưa thư, mỗi buổi sáng, ca-nô sẽ chuyển báo và bưu kiện trong ngày đến sông Kim Mã ở bên ngoài thành, một trong tám người đưa thư sẽ đi xe đạp đến bến tàu sông Kim Mã đế mang báo và bưu kiện trong ngày về, sau khi trở về thành sẽ lại nhận kiện hàng được chia theo khu vực của bản thân.
Hôm nay đến lượt Trần Ngọc Kiệt đến sông Kim Mã và anh ta đã đến đó từ sáng sớm.
Thông thường khi giao kiện hàng, nhân viên hộ tống trên ca-nô sẽ ném những túi lớn túi nhỏ lên bờ một cách rất thô bạo, nhưng sáng nay, hai nhân viên hộ tống lại cẩn thận khiêng một chiếc hộp lớn lên và nhắc nhở Trần Ngọc Kiệt: “Cấp trên
đã căn dặn rằng bên trong ương này chứa bảo bối, không thể tùy tiện va chạm, trên đường đi ngươi cấn thận một chút, đừng làm vỡ!”
“Bảo bổi gì?” Trần Ngọc Kiệt tò mò hỏi.
“Sao bọn ta biết được chứ?” Nhân viên hộ tổng lắc đầu nói: “Cấp trên đã căn dặn như vậy thì ngươi chỉ cần chú ý một chút là được rồi, đến đây, nhìn một cái xem, trên hộp không có va chạm gì đúng không?
Trần Ngọc Kiệt nghe nhân viên hộ tống nói như vậy cũng hơi căng thẳng, anh ta cấn thận đi vòng quanh hộp gổ để xác nhận chiếc hộp quả thực không bị va đập, sau đó mới gật đầu.
“Nếu không có va chạm thì ký vào đây!” Nhân viên hộ tống lấy danh sách ra đưa cho Trân Ngọc Kiệt.
Khi Trần Ngọc Kiệt ký vào danh sách, anh ta vô tình liếc nhìn tên người nhận, khi anh ta nhìn thấy tên mình được viết ở nơi người nhận thì không khỏi sửng sốt: “Hộp gỗ này được gửi cho ta sao?”