Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 2125 Loa phát thanh
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 2125 Loa phát thanh
Chương 2125: Loa phát thanh
Khánh Hâm Nghiêu là người phụ trách Tây Xuyên, dĩ nhiên không cần đứng dưới đài đọc báo để nghe báo, thường ngày đều có người đưa thư đưa báo đến phòng làm việc của anh ta.
Thế nên khi nhóm người đưa thư đang tụ lại một chỗ nghiên cứu loa phát thanh thấy Khánh Hâm Nghiêu tới, họ cũng ngấn người một lúc, sau đó vội vàng đứng thẳng người hành lễ.
“Mọi người đừng lo lắng, ta chỉ tới xem thử thôi.”
Khánh Hâm Nghiêu tùy ý xua tay, sau đó nhìn chiếc rương gỗ trên bàn: “Đây chính là phát minh mới có thể khuếch đại âm thanh của quốc sư đại nhân?”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Trần Ngọc Kiệt vội vàng cầm ống nói lên, biểu diễn thử cho Khánh Hâm Nghiêu xem.
“Quốc sư đại nhân thật lợi hại!” Khánh Hâm Nghiêu khen ngợi từ tận đáy lòng.
Mới đầu anh ta đồng ý theo Kim Phi, là vì năng lực chế tạo vũ khí của Kim Phi và khả năng chiến đấu mạnh mẽ mà tiêu cục Trấn Viễn biểu hiện ra, về sau thời gian dần trôi, Kim Phi không chỉ có thiên phú trong chế tạo vũ khí, mà cũng vô cùng ưu tú ở những phương diện khác.
Kim Phi đề xuất việc đánh cường hào chia ruộng đất, trực tiếp đập tan chế độ truyền thừa hơn ngàn năm, cũng phá vỡ thế độc quyền của các gia tộc ngàn năm!
Trừ mấy việc này ra, Kim Phi còn tích cực phổ biến rộng rãi giáo dục bắt buộc, đế vô số người dân nghèo trong thiên hạ thấy được hy vọng đổi đời.
Lại còn giảm nhẹ tô thuế, nhanh chóng nhận được sự ủng hộ và niềm tin từ đông đảo quần chúng, đây cũng là nguyên nhân cốt lõi giúp tiêu cục Trấn Viễn có thể nhanh chóng bình định Trung Nguyên và Giang Nam trong mấy năm ngắn ngủi.
Quen biết càng lâu, Khánh Hâm Nghiêu càng cảm thấy Kim Phi sâu không lường được.
Bây giờ, y lại làm ra xưởng phát điện, bắt đầu phát triến mạnh mẽ ngành điện lực.
Lần trước Khánh Hâm Nghiêu đến làng Tây Hà họp, đã đi thăm xưởng nhiệt điện và xưởng thủy điện trên sông nhỏ, ấn tượng sâu sắc vô cùng.
Đặc biệt là xưởng thủy điện, mặc dù kích thước của xưởng thủy điện rất nhỏ, nhưng Khánh Hám Nghiêu đã cảm nhận được tương lai của nó rồi.
Khu đất Xuyên Thục có biết bao nhiêu sông
lớn sông nhỏ, bây giờ có thể xây một xưởng nhỏ trên sông nhỏ, sau này sẽ có thế xây một xưởng lớn trên sông lớn.
Khánh Hâm Nghiêu còn thấy cần cẩu được trang bị động cơ điện ở Trường Xà Câu.
Chỉ thấy công nhân nhẹ nhàng nhấn nút, động cơ điện đã nhanh chóng chuyển động, chỉ trong vòng mười mấy hơi thở đã kéo được cục sắt lớn nặng hơn ba ngàn cân đến nơi cao hai trượng.
Cũng chính là lần đó, Khánh Hâm Nghiêu đã thực sự hiếu lời nói trước kia của Kim Phi, rằng khoa học kỹ thuật mới là lực lượng sản xuất hàng đầu.
Nếu là lúc trước, cho dù điều động mấy chục người, tốn cả buối chiều cũng khó mà đem cục sắt lớn như vậy đến nơi cao như vậy.
Khánh Hâm Nghiêu vốn tưởng rằng điện lực chỉ có thể dùng để chiếu sáng và nâng vật nặng thôi, kết quả là mới chưa được bao lâu, Kim Phi lại làm ra loa phát thanh.
Khánh Hâm Nghiêu ít nhiều gì cũng đã tiếp xúc với một ít kiến thức về điện lực, đọc xong sách hướng dẫn sử dụng loa phát thanh, anh ta đại khái cũng đoán được việc loa phát thanh có thể khuếch đại thanh âm, khả năng cao cũng là tác dụng của điện.
Nhưng Khánh Hâm Nghiêu đã lật đọc sách
về loa phát thanh nhiều lần, thực sự vẫn không nghĩ ra điện khuếch đại âm thanh như thế nào, chỉ có thế bất lực từ bỏ, chuẩn bị đi tới làng Tây Hà lần nữa, học hỏi trực tiếp từ Kim Phi.
Khánh Hâm Nghiêu vừa vào đã nghiên cứu loa phát thanh, người đưa thư có ngốc thì cũng nhận ra, anh ta cảm thấy rất hứng thú với loa phát thanh.
Thuộc hạ bình thường mà thấy lãnh đạo như vậy, hẳn sẽ chủ động đưa loa phát thanh đến phủ của Khánh Hâm Nghiêu, nhưng vừa rồi lúc sắp xếp lại phong thư, những người đưa thư phát hiện viện Khu Mật đã viết một phong thư cho Trần Ngọc Kiệt, nói về công dụng của loa phát thanh, thế nên không thế tặng cho Khánh Hâm Nghiêu.
Thấy Khánh Hâm Nghiêu cuối cùng cũng buông loa phát thanh xuống, Trần Ngọc Kiệt nhắm mắt đưa thư của viện Khu Mật cho Khánh Hâm Nghiêu: “Khánh đại nhân, viện Khu Mật đã tiến hành một ít điều chỉnh với còng việc của chúng ta, xin Khánh đại nhân chỉ thị!”
“Vậy sao?” Khánh Hâm Nghiêu nhận thư, cúi đầu đọc.
Rất nhiều quận thành và huyện thành cũng chỉ có một hai đài đọc báo, nhưng Tây Xuyên là một thành lớn, thế nên lúc trước tổng cộng đã thiết lập bảy đài đọc báo, bằng không thì người dân trong thành quá nhiều, người ở phía sau căn
bản không nghe được.
Bây giờ có loa phát thanh rồi, thế nên viện Khu Mật yêu cầu Táy Xuyên giảm bớt số lượng đài đọc báo xuống còn bốn đài, ba người đưa thư rảnh rỗi có thế phụ trách dịch vụ chuyển phát đang càng ngày càng bận rộn.
Trừ việc này ra, viện Khu Mật còn nói, bởi vì số lượng loa phát thanh và bình ắc-quy sản xuất được có hạn, chỉ có thể trang bị cho thành Tây Xuyên bổn cái, còn phải dùng chung với những ngành khác.
Người đưa thư phải đọc báo mỗi ngày, thế nên loa phát thanh giao cho người đưa thư giữ và bảo vệ, nhưng nếu như gặp phải dịp đội Chung Minh cần mở đại hội, hoặc khi đoàn ca múa cần biểu diễn thì phải giao loa phát thanh cho bọn họ sử dụng.
Khánh Hâm Nghiêu lăn lộn ở chốn quan trường đã nửa đời người, lập tức hiếu ý người đưa thư ngoài mặt là đang xin phép anh ta, thực ra là sợ anh ta cướp loa phát thanh.
Thật ra thì người đưa thư đang lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, có thể trong mắt người đưa thư thì loa phát thanh là thứ vô cùng trân quý, nhưng trong mắt Khánh Hâm Nghiêu thì nó chẳng là gì.
Viện Khu Mật có thể gửi cho người đưa thư
bốn chiếc loa phát thanh, chứng tỏ loa phát thanh cũng không phải là vật hiếm hoi đặc biệt gì, nếu như Khánh Hâm Nghiêu viết thư đòi, chắc chắn Kim Phi sẽ gửi tới cho anh ta một cái, sao có thể cướp đ’ô của người đưa thư chứ?
Anh ta chỉ là vì nghe thấy tin đồn, trong lòng tò mò nên mới tới xem thử mà thôi.
Hơn nữa thứ như loa phát thanh này, ở trong tay anh ta chỉ là một món đồ chơi nhỏ, nhưng ở trong tay người đưa thư và đoàn ca múa, lại là một món công cụ tuyên truyền vô cùng đắc lực, tiêu cục Trấn Viễn vừa bình định Trung Nguyên và Giang Nam, bây giờ chính là thời kỳ mấu chốt để ổn định lòng dân, khôi phục sản xuất, sự xuất hiện của loa phát thanh thậm chí còn hữu dụng hơn ba chục ngàn nhân viên hộ tống.
Bên nào nhẹ bên nào nặng, Khánh Hâm Nghiêu vẫn hiếu rất rõ.
Nhưng anh ta cũng không vạch trần việc đó, mà chỉ cười rồi trả thư của viện Khu Mật lại cho Trân Ngọc Kiệt: “Nếu viện Khu Mật đã ra yêu cầu rõ ràng, các ngươi cứ dựa theo chỉ thị của viện Khu Mật mà làm là được, có khó khăn gì thì có thế đến nha môn tìm ta!”
Nói xong anh ta bèn dẫn đội cận vệ rời đi.
Nhìn Khánh Hâm Nghiêu rời đi, những người đưa thư cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau
đó lại bắt đầu lo lắng: “Lão Trần, chúng ta không chọc giận Khánh đại nhân chứ? Ngài ấy liệu có làm khó chúng ta không?”
Mỗi lần đoàn ca múa tới Tây Xuyên biếu diễn bọn họ đều đến xem, trong vở kịch có nói, rất nhiều nhân vật lớn ngoài mặt thì đối xử với người nào cũng cười hì hì, lại ngấm ngầm sắp xếp người gây khó dễ cho đám thuộc hạ không nghe lời.
Những người đưa thư rất lo sợ Khánh Hâm Nghiêu cũng sẽ đối xử với bọn họ như vậy.
“Khánh đại nhân chắc không đến mức vậy đâu?” Trần Ngọc Kiệt nói: “Hơn nữa, thư của viện Khu Mật đưa tới đã nói rõ công dụng của loa phát thanh, chúng ta cũng thực sự không thế làm gì khác mà, Khánh đại nhân hẳn có thể hiểu nhỉ?”
“Chỉ mong vậy, “người đưa thư lớn tuổi thở dài, nhắc nhở: “Thời gian gần đây cũng phải làm việc cấn thận vào, đừng đế bị người khác bắt được điếm yếu!”
Mấy ngày sau đó, những người đưa thư làm việc cực kì cẩn thận, nhưng về sau thì phát hiện Khánh Hâm Nghiêu không có làm phiền bưu cục, những người đưa thư cũng dần dần quên chuyện này.
Cuộc sống hàng ngày cứ thế trôi qua, đúng như Khánh Hâm Nghiêu dự đoán, có sự trợ giúp của loa phát thanh, nhật báo và đoàn ca múa Kim
Xuyên như hổ mọc thêm cánh.
Đặc biệt là diễn viên của đoàn ca múa, trước kia nhiều nhất thì một ngày biểu diễn một vở, hơn nữa cứ cách hai ba ngày thì phải nghỉ ngơi một ngày, nếu không sẽ khàn hết cả giọng, bây giờ có loa phát thanh rồi, bọn họ cũng không cần đọc lời thoại lớn tiếng như vậy nữa, không ít diễn viên một ngày có thể biểu diễn hai ba vở, đưa đến tác dunq cực lớn đối với cônq việc quảnq cáo.