Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 2127 Đủ rồi
Chương 2127: Đủ rồi
Mấy năm nay Hữu Hiền Vương bị nhân viên hộ tống đánh đến mức không dám xuất hiện, có hai lần phi thuyền trinh sát của nhân viên hộ tống đã phát hiện ra doanh trại của Hữu Hiền Vương rồi ném bom từ trên không xuống, Hữu Hiền Vương sợ đến mức chạy trối chết, bầy bò và cừu cũng chạy tán loạn vì sợ hãi bởi bom mà nhân viên hộ tống ném xuống.
Vì để bảo vệ bộ lạc của mình, Hữu Hiền Vương chỉ có thể liều mạng áp bức các bộ lạc khác, các dân du mục khác vốn đã phàn nàn từ lâu, những dân du mục đã lẻn đến thành Du Quan lại lén về và kêu gọi bạn bè rồi miêu tả sự an toàn và thoải mái của thành Du Quan với những dân du mục khác, điều này đã được truyền bá từ lâu trong giới dân du mục nên có không ít dân du mục đều khao khát hướng về phía thành Du Quan nhưng lại không dám tùy tiện chạy trốn do uy thế còn lại mà Hữu Hiền Vương tích lũy từ lâu.
Sau khi biết chiến đội áo giáp đen đã tập kích bất ngờ doanh trại của Hữu Hiền Vương và bắt sống Hữu Hiền Vương thì không ít dân du mục đều âm thầm vui sướng và có cảm giác được giải thoát.
Chiến đội áo giáp đen đã chuẩn bị tâm lí bị tấn công mãnh liệt trước cuộc tập kích bất ngờ nhưng sau khi bắt sống Hữu Hiền Vương, họ phát
hiện ra rằng bản thân thực sự đã bị bao vây, nhưng cuộc tấn công lại không hề mãnh liệt như bọn họ tưởng tượng.
Ngoài đội ngũ chính quy của Hữu Hiền Vương ra thì những dân du mục khác cũng không hề tấn công bọn họ.
Trời vừa hửng sáng, một đại đội phi thuyền đã đến, nhìn thấy những chiếc phi thuyền che phủ bầu trời, một số dân du mục nhát gan đã sợ đến mức lập tức quỳ xuống, mặc dù đội ngũ chính quy của Hữu Hiền Vương đã không còn thống soái đã không đầu hàng nhưng vẫn ngừng tấn công khi nhìn thấy nhiều phi thuyền như thế nhưng vẫn bao vây đội chiến đội áo giáp đen.
Một chiếc phi thuyền chậm rãi hạ cánh, khi còn cách mặt đất hơn mười mét, công chúa Lộ Khiết đã xuất hiện trong giỏ treo của phi thuyền rồi dùng loa phát thanh để kêu gọi dân du mục đầu hàng.
Công chúa Lộ Khiết vổn đã có danh tiếng trên thảo nguyên, hiện giờ cô ta lại đến đây bằng phi thuyền, giọng nói của cô ta lại như tiếng chuông vang vọng khắp thảo nguyên nên có tác động vô cùng mạnh mẽ đối với dân du mục.
Trong lúc nhất thời, vô số dân du mục đã quỳ xuống về phía công chúa Lộ Khiết, trong có còn bao gồm cả một số binh lính từ đội ngũ chính quy của Hữu Hiền Vương.
Có người dẫn đầu thì sẽ có người đi theo, chỉ một lát sau, toàn bộ thảo nguyên tràn ngập những dân du mục đang quỳ trên mặt đất, ngoại trừ chiến đội áo giáp đen thì không còn ai đứng nữa.
Ba ngày sau, nhật báo Kim Xuyên tuyên bố Đông Man đã được bình định và sáp nhập vào lãnh thổ Đại Khang.
Thố Phiên và Đông Man đều đã quy phục nên đương nhiên Đảng Hạng vẫn đang thoi thóp cũng không dám một mình đối mặt với Kim Phi.
Đầu tháng 10, hoàng đế của Đảng Hạng là Lý Lăng Hiên dẫn theo hoàng thất Đảng Hạng chạy đến làng Tây Hà và dâng lên ngọc tỷ của Đảng Hạng để biểu thị lòng trung thành.
Cửu cồng chúa phong cho Lý Lăng Duệ làm Nhạc Bình Hầu để hắn đảm nhiệm chức châu mục của Nhạc Châu.
Xét theo chức quan thì châu mục của Nhạc Châu cũng ngang hàng với Khánh Hâm Nghiêu và cũng có thể gọi là quan biên cương, nhưng Nhạc Châu ở phía nam sông Giang Nam, hơn nữa còn xa hơn vị trí về phía Nam của Động Đình, cách Đảng Hạng hàng ngàn dặm, rõ ràng cửu công chúa để Lý Lăng Duệ nhậm chức ở Nhạc châu là muốn điều hắn đi rồi mới chỉnh đốn lại Đảng Hạng.
Đương nhiên Lý Lăng Hiên cũng hiểu được đạo lý này nhưng chuyện đã đến nước này thì gã còn có thế làm gì? Kim Phi và cửu công chúa bằng lòng tha cho gã một mạng đã là tốt lắm rồi nên gã cũng không còn dám yêu cầu nhiều hơn nữa.
Vào ngày thứ ba sau khi nhận mệnh lệnh, Lý Lăng Hiên đã quy thuận Kim Phi rồi dẫn theo gia đình đến nhậm chức ở Nhạc Châu.
Kế từ đó, tất cả những kẻ quấy nhiễu Đại Khang mấy trăm năm là Đông Man, Đảng Hạng, Thố Phiên đều đã quy thuận, lãnh thổ Đại Khang cũng đã đạt đến quy mô chưa từng có.
Cũng từ đó trở đi, việc mà cửu công chúa phải làm hàng ngày chính là nhìn bản đồ.
Cô ấy là nữ hoàng đầu tiên từ xưa đến nay, tuy không nói ra nhưng từ trước đến nay, cửu công chúa vẫn luôn phải chịu áp lực rất lớn, cô ấy vẫn luôn lo lắng bản thân sẽ làm không tốt và để lại tiếng xấu trong sử sách.
Giờ đây ổn rồi, lãnh thổ Đại Khang đã được mở rộng đến mức trước nay chưa từng có, nông nghiệp và công nghiệp cũng đạt đến tầm cao chưa từng có, dù cho là Xuyên Thục, đất Tân, đất Tấn hay Giang Nam, Trung Nguyên và Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên vừa mới bình định thì người dân đều cảm thấy đã có một khởi đầu thuận lợi, làm việc chăm chỉ, trên dưới đều vui
sướng để tiến về phía tương lai tươi sáng.
Lãnh thố trở nên rộng lớn hơn thì cũng có nhiều tài nguyên khoáng sản hơn, dưới sự hướng dẫn của Kim Phi, hai năm qua đội tìm mỏ đã phát hiện được một số mỏ khoáng sản quy mô lớn, trong đó còn có hai mỏ sắt với quy mô lớn.
Khi xưa Kim Phi dự định dành 5 năm đế xây dựng tuyến đường sắt đến Tây Xuyên, nhưng bây giờ chỉ hơn hai năm trôi qua mà nó đã được xây dựng đến Miên Dương, với việc đưa vào hoạt động liên tiếp hai mỏ sắt mới đã giảm bớt rất nhiều áp lực của sắt thép trong nước, ước tính tối đa hai năm nữa thì tuyến đường sắt do Kim Phi thiết kế khi xưa sẽ được hoàn thiện.
Đây là điều mà trước đây cửu công chúa không bao giờ dám nghĩ đến.
Mặc dù Cửu công chúa hiểu rằng Kim Phi là người góp phần lớn nhất vào tình thế hiện tại của Đại Khang, nhưng với tư cách là một hoàng đế, dù các nhà sử học ở đời sau có khắc nghiệt đến đâu thì cũng không thế phủ nhận công lao của cô ây.
Hôm đó Kim Phi đến ngự thư phòng sau khi ngủ trưa xong thì đã nhìn thấy cửu công chúa lại đứng trước tấm bản đồ.
“vẫn chưa nhìn đủ sao?” Kim Phi cười trêu ghẹo.
“Chưa nhìn đủ, đương nhiên vẫn chưa nhìn
đủ,” cửu công chúa thở dài: “Phu quân, chàng nói xem, lãnh thổ cuối cùng của Đại Khang sẽ lớn đến mức nào?”
Cửu công chúa nói xong thì quay đầu nhìn về phía quả địa cầu ở trên bàn.
“Đừng nhìn cái này nữa.” Kim Phi thấy thế thì mỉm cười rồi cất quả địa cầu sang một bên: “Thật ra chúng ta chỉ cần chinh phục thêm mấy nơi này nữa là được.”
Kim Phi nói xong thì cầm bút chì lên rồi chỉ vào một sổ địa điểm trên bản đồ.
“Tại sao?” cửu công chúa hỏi.
Mặc dù công nghiệp và nông nghiệp của Đại Khang vẫn chưa phát triển toàn diện nhưng chì cần là người sáng suốt thì đều có thể nhìn thấy tiềm năng của công nghiệp và nông nghiệp, nhiều nhất là hai hoặc ba năm nữa, khi khoai tây và ngô hoàn toàn phổ biến ở Trung Nguyên và Giang Nam, đồng thời những mỏ khoáng sản lớn đó dần được khai phá thì chắc chắn thực lực của Đại Khang sẽ lên như diều gặp gió.
Cộng thêm sức chiến đấu mạnh mẽ của tiêu cục Trấn Viễn thì còn ai trong thiên hạ có thể ngăn cản được bọn họ?
Trước mắt vẫn còn hạn chế về giao thông và liên lạc, nếu lãnh thổ quá rộng thì sẽ có vấn đề trong việc truyền đạt mệnh lệnh của chính phủ,
nhưng hiện giờ đã có phi thuyền, ca-nô và đường sắt, Kim Phi vẫn đang nghiên cứu máy điện báo vô tuyến nên vấn đề về giao thông và liên lạc sẽ sớm được giải quyết.
Nếu thiên hạ thật sự là một quả địa cầu khổng lồ như Kim Phi đã nói thì theo quan điếm của Cửu công chúa là nên chinh phục cả địa cầu.
Nhưng vừa rồi Kim Phi chỉ chỉ vào một vài địa điểm xung quanh lãnh thố hiện tại của Đại Khang mà không chỉ vào những nơi khác.
Cho nên cửu công chúa không hiểu tại sao rằng rõ ràng vì sao có năng lực chiếm giữ cả địa cầu thì tại sao lại không làm?
“Vũ Dương, nếu một quốc gia muốn phát triển thì phải mở rộng lãnh thổ nhưng không thể quá lớn.”
Kim Phi giải thích: “Lo lắng khiến con người buộc phải làm việc chăm chỉ để tòn tại. Sự thoải mái khiến con người lười biếng và dẫn đến cái chết, không quản được người trong nhà mà chiến thắng với người bên ngoài thì đất nước cũng sẽ diệt vong, cho dù chúng ta chinh phục được toàn bộ trái đất thì lẽ nào sẽ không còn chiến tranh nữa sao?
Không, vẫn sẽ có.
Khi chúng ta còn sống thì vẫn còn có thể duy trì được tình hình, nhưng khi chúng ta không
còn thì có thể thế hệ sau sẽ không thể duy trì được một lãnh thổ rộng lớn như vậy, lúc đó chắc chắn sẽ xảy ra nội chiến rồi sau đó sẽ chia năm xẻ bảy.
Nếu cứ như vậy thì không bằng hãy xây dựng một lãnh thổ có quy mô phù hợp và có sự cạnh tranh từ bên ngoài, đế đất nước có thể phát triển bình thường.
Lãnh thổ hiện tại của chúng ta, cộng thêm vài địa điếm mà ta vừa chỉ thì ta thấy đã đủ rồi.”