Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 2128 Cướp biển
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 2128 Cướp biển
Chương 2128: Cướp biển
“Lo lắng khiến con người buộc phải làm việc chăm chỉ để tồn tại. Sự thoải mái khiến con người lười biếng và dần đến cái chết, không quản được người trong nhà mà chiến thắng với người bên ngoài thì đất nước cũng sẽ diệt vong…”
Cửu công chúa lặp lại lời Kim Phi vừa nói rồi lộ ra vẻ suy tư.
Một quốc gia lớn mạnh là chuyện tốt nhưng nhưng không thể hùng mạnh vô hạn, phải có nguy cơ khủng hoảng, nếu không sẽ trở nên kiêu ngạo, dục vọng của con người là vô tận, nhưng khi không có kẻ thù ở bên ngoài thì chắc chắn quốc gia sẽ phát sinh xung đột nội bộ.
Trong hầu hết các trường hợp, xung đột nội bộ gây ra nhiều thiệt hại cho một quốc gia hơn là tổn thất từ bên ngoài.
Mặc dù tiêu cục Trấn Viễn có năng lực để chinh phục toàn bộ thế giới, nhưng Kim Phi cũng không có ý định chiếm giữ toàn bộ thế giới.
Trong khi hai người đang trò chuyện, Châu Nhi vội vàng bước vào: “Bệ hạ, Tiểu Ngọc đại nhân đến rồi!”
“Tiếu Ngọc đến rồi sao?” Kim Phi nói: “Đế cô ấy vào đi!”
Một lúc sau, Tiểu Ngọc cũng theo Cháu Nhi
đi vào, sau khi chào hỏi đơn giản thì sốt ruột nói: “Tiên sinh, đêm hôm trước Minh Châu gặp phải cướp biến, thương vong vô cùng nghiêm trọng…”
“Chờ một chút.” Kim Phi hoài nghi bản thân nghe lầm: “Xảy ra chuyện gì?”
Từ sau khi Kim Phi phát minh ra ca-nô và phi thuyền thì cướp biển đã bị tiêu diệt từng đợt, rất ít người có thế sổng sót trốn thoát, cho dù thỉnh thoảng còn sống thoát ra khỏi Đông Hải thì cũng sẽ bị thủy quân đuối giết, mấy năm qua thủy quân cũng đã đến nước X vài lần.
Dưới hoạt động chống cướp biền với cường độ cao này, cướp biển ngày càng ít đi và gần như đã biến mất trong hai năm qua.
Kết quả Tiếu Ngọc lại nói Minh châu gặp phải cướp biến, hơn nữa thương vong vô cùng nghiêm trọng?
Sau khi thành lập Đại Khang không lâu, vị hoàng đế dựng nước đã tiến hành sắc phong nơi này đế làm thái ấp cho một người con trai, người con trai này chính là Minh Châu vương đ’âu tiên của Đại Khang.
Minh Châu và Biện Kinh bị ngăn cách bởi ngàn dặm núi non, triều đình gần như không có quyền quản lý nơi này, đây là nơi xứng với danh xưng núi cao hoàng đế ở xa nên đây cũng là nơi mà chỉ có lời nói của Minh Cháu vương mới có
trọng lượng.
Minh Châu vương đời thứ nhất sẽ trở về kinh thành hai năm một lần để gặp phụ hoàng, sau khi hoàng đế dựng nước qua đời, Minh Châu vương đã đổi thành năm năm quay về kinh thành một lần, sau khi Minh Châu vương đời thứ nhất cũng chết thì Minh châu vương đời thứ hai bèn đối thành mười năm quay về một lần.
Đến đời thứ ba của Minh châu vương thì chỉ về kinh thành một lần trong đời, còn đến đời thứ tư thì gần như Minh Châu và triều đình đã cắt đứt liên hệ.
Thời gian trôi qua, Minh Châu vẫn thuộc quyền quản lý của Đại Khang trên danh nghĩa, nhưng trên thực tế đã trở thành một vương quốc độc lập, hầu hết các hoàng đế Đại Khang trong lịch sử đều đã quên mất sự tồn tại của Minh Châu.
Những hoàng đế khác không coi trọng Minh Châu bởi vì khoảng cách quá xa, cho dù có thế thu được một ít thuế thì cũng sẽ tốn rất nhiều nhân lực và của cải mới có thế vận chuyến nó từ Minh Châu về kinh thành, nếu thu thuế của Minh Châu thì phải gánh vác bổng lộc của quan viên ở Minh Châu, nếu chuẩn bị không tốt thì thậm chí triều đình còn phải bù thêm tiền, vì thế nên cũng mặc kệ luôn.
Nhưng Kim Phi biết rất rõ tầm quan trọng
của Minh châu nên sau khi bình định Giang Nam y đã phái Trịnh Trì Viễn đến Minh Châu đế yêu cầu Minh Châu vương đầu hàng nhưng Minh Châu vương đã thẳng thừng từ chối và còn chặt đầu binh lính Đông Hải đi truyền tin.
Minh Châu đã tách rời vương triều Trung Nguyên quá lâu, trước khi Kim Phi phái Trịnh Trì Viễn đi đã đoán rằng rất có thể Minh Châu vương sẽ không chịu đầu hàng nên đã cho phép Trịnh Trì Viễn quyền dùng vũ lực để bình định Minh châu.
Khi biết tin Minh châu vương đã giết sứ giả, Trịnh Trì Viễn vô cùng tức giận và lập tức ra lệnh cho đội thủy quân lục chiến cưỡi phi thuyền xuống Minh Châu vương phủ đế bắt Minh châu vương.
Trong Minh Châu vương phủ nuôi dưỡng một lượng lớn hộ vệ, nếu nói Minh Châu vương là hoàng đế của Minh Châu thì những hộ vệ đó chính là cấm quân của hoàng cung, đều là những cao thủ được lựa chọn cẩn thận và trang bị áo giáp đặc chế.
Quy trình sản xuất loại áo giáp này vô cùng phức tạp, không chỉ có trọng lượng nhẹ mà còn cực kỳ cứng, đao kiếm bình thường khó có thế xuyên thủng.
Đáng tiếc là bọn họ gặp phải đội thủy quân lục chiến.
Đội thủy quân lục chiến là đội đặc biệt do Trịnh Trì Viễn thành lập dựa trên mô hình của chiến đội áo giáp đen, quá trình huấn luyện trên bộ gần giống như của chiến đội áo giáp đen, hơn nữa mỗi người đều được trang bị súng trường.
Áo giáp của hộ vệ Minh Châu vương phủ có thế chặn được đao kiếm nhưng lại không thể chặn được đạn súng trường.
Đội thủy quân lục chiếm chỉ dùng không đến một giờ đã có thế chiếm lĩnh được Minh Châu vương phủ, Minh Châu vương cũng bị trúng đạn lạc mà chết.
Minh Châu nằm ở Nam Hải, là điểm trung chuyển quan trọng của Đông Nam Á trong tương lai nên Kim Phi đã ra lệnh Trịnh Trì Viễn tạm thời đóng quân ở Minh châu và thành lập căn cứthủy quân ở Nam Hải.
Để xây dựng căn cứ cũng như ốn định Minh Châu, Trịnh Trì Viễn đã huy động không ít thủy quân từ Đông Hải qua đó, cửu công chúa cũng phái không ít nhân viên hộ tống và binh phủ từ nhiều nơi đến hổ trợ Minh Châu.
Có thế nói, lực lượng quân sự hiện giờ của Minh Châu có thể mạnh hơn so với Đông Hải.
Cướp biến ở đâu mà không có mắt như vậy? Thế mà dám đến Minh châu gây rối?
Cho nên Kim Phi mới cảm thấy bản thân
nghe lầm.
“Gặp phải cướp biển.” Tiểu Ngọc nói lại một lần.
“Thương vong như thế nào?” Kim Phi cau mày hỏi.
“Trước mắt đã nhặt được hơn 570 thi thể người dân, 122 tướng sĩ thiệt mạng, hơn 300 người dân và binh lính bị thương nặng…”
“Bao nhiêu?” Kim Phi lại kinh ngạc.
Không phải y thích ngạc nhiên, nhưng số liệu thương vong này thực sự khiến y bất ngờ.
Không những thương vong của người dân lên đến hơn 500 người mà mà số quân nhân thiệt mạng cũng lên tới hơn 100 người!
Trang bị hiện tại của tiêu cục Trấn Viễn đã vượt qua thời đại này và gần như có thể đánh bại được hầu hết kẻ thù.
Trang bị và tố chất chiến đấu của binh phủ kém hơn một chút nhưng nhân viên hộ tống cũng không coi họ như bia đỡ đạn, mỗi lần chiến đấu, các phi thuyền sẽ thành lập đội ngũ ở phía trước, sau đó nhân viên hộ tống xung phong về phía trước rồi sau khi chiếm được cổng thành thì mới đế binh phủ và dân quân vào thành tiếp quản.
Đánh chiếm Trung Nguyên và Giang Nam đã xảy ra nhiều trận có quy mô lớn như vậy nhưng
hiếm khi nhân viên hộ tống bị thương vong quá một trăm người.
Kết quả là bọn cướp biến đã gây thương vong cho nhân viên hộ tống và binh phủ ở Minh Châu lên đến hàng ngàn người thì sao Kim Phi có thế không bất ngờ.
Đừng nói là Kim Phi, ngay cả cửu công chúa thường ngày điềm tĩnh trầm ổn cũng quay lại với vẻ mặt không thể tin nổi.
“Sau khi xảy ra đấu tranh, phi thuyền lập tức quay lại truyền tin, đây là dữ liệu được thu thập trước khi báo cáo trận chiến được gửi về nên ước tính dữ liệu thực tế sẽ nhiều hơn thế này!” Tiểu Ngọc lại bố sung thêm một câu.
“Báo cáo chiến đấu đâu, đưa cho ta xem một chút!” Kim Phi xòe tay nói.
Tiếu Ngọc nhanh chóng lấy báo cáo chiến đấu ra đưa cho Kim Phi.
Sau khi xem xong báo cáo trận chiến, cuối cùng Kim Phi cuối cùng cũng có hiểu biết sơ bộ về tình hình ở Minh châu và cuối cùng cũng hiểu tại sao lại có nhiều thương vong như vậy.
Bởi vì đám cướp biến này cũng có phi thuyền và cung nỏ hạng nặng.
Tuy nhiên, bọn họ không sử dụng phi thuyền và cung nỏ hạng nặng trước mà tấn công một
làng chài trước như bao cướp biến khác.
Nhân viên hộ tống không thể bố trí nhân lực ở mọi làng chài nên ngư dân đã không thể tố chức kháng cự hiệu quả trước sự tấn công bất ngờ của bọn cướp biển.
Bọn cướp biển tàn nhẫn đến mức ngoại trừ một vài đứa trẻ được cha mẹ giấu kín thì không còn ngư dân nào ở làng chài này may mắn sổng sót.
Về cơ bản thì hơn 500 người thiệt mạng đều là ngư dân của làng chài này.
Khi Trịnh Trì Viễn biết tin thì cực kì coi trọng chuyện này, lập tức phái một hạm đội thủy quân đến làng chài đế điều tra, sau đó truy lùng cướp biển, ngoài ra còn thông báo tình hình cho nhân viên hộ tống, người phụ trách nhân viên hộ tống cũng lập tức phái một đại đội nhân viên hộ tống từ đất liền về làng chài.
Không ai ngờ rằng nhóm cướp biển này sau khi gây án cũng không trốn thoát mà ấn nấp trên con đường mà đại đội nhân viên hộ tống phải đi qua đế phục kích đại đội nhân viên hộ tống!