Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 2133 Giả
Chương 2133: Giả
Nội loạn ở Đại Khang vừa mới kết thúc, Trung Nguyên và Giang Nam vẫn còn tàn dư của quyền quý đang âm thầm phá hoại trong bóng tối, Đông Man, Đảng Hạng, Thố Phiên thì càng khỏi nói, thường xuyên xảy ra bạo lực.
Ý định ban đầu của Kim Phi vốn là đợi Đại Khang hoàn toàn ổn định rồi trước hết phải đế người dân hoàn toàn thoát khỏi vấn đề ấm no, sau đó mới tính tới những chuyện khác, nhưng cuối cùng thì cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
“Phu quân, chàng chuấn bị đánh thế nào?” Cửu công chúa hỏi: “Cần ban hành lệnh bắt lính không?”
Kim Phi suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Tạm thời không cần, trước hết cứ điều một ít nhân lực từ những khu đất đã ổn định như Trung Nguyên và Giang Nam đến những khu vực trọng điếm ở ven biển để phòng thủ, chắc không cần nhiều người lắm đâu, nếu thật sự không đủ thì hẵng tiến hành bắt lính.”
“Chỉ phòng ngự thôi sao?” cửu công chúa hỏi: “Chúng ta không chủ động tấn công sao?”
Cửu công chúa đã muốn chủ động tấn công từ trước rồi, nhưng Kim Phi chưa đồng ý, vừa rồi nhìn dáng vẻ của Kim Phi, cô ấy còn tưởng rằng
Kim Phi muốn phát động tấn công quy mô lớn vào nước X, cuối cùng Kim Phi lại chỉ yêu cầu phòng thủ những khu vực trọng điểm ở ven biến, điều này khiến cửu công chúa hơi thất vọng.
“Thời cơ để chủ động tấn công vần chưa tới, ” Kim Phi nói: “Lần này cướp biến đánh lén Đông Hải và Minh châu, nhất định sẽ cướp đoạt máy hơi nước, sau đó tính năng của máy hơi nước của bọn họ có thế sẽ tốt hơn rất nhiều, bọn họ còn có cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, nếu như không có vũ khí có thể áp đảo bọn họ, cuối cùng cho dù có đánh hạ được nước X, thương vong của phe ta cũng sẽ vô cùng lớn.”
“Phu quân, chàng sắp phát minh vũ khí mới rồi?” Cửu công chúa ngạc nhiên, mừng rỡ hỏi.
“Đúng vậy,” Kim Phi khẽ gật đầu.
“Cần khoảng bao lâu nữa?”
“Khó nói,” Kim Phi suy nghĩ một lát ròi trả lời: “Nhanh thì một tháng, chậm thì có thể cần nửa năm!”
“Vậy thì tốt,” Cửu công chúa thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ cô ấy còn tưởng rằng cần mấy năm nữa, hóa ra có chậm thì nửa năm cũng đủ rồi, việc này thật sự vượt xa dự tính của cửu công chúa.
Lần đánh lén này của cướp biển Đông Hải
không chỉ gây ra thương vong về nhân lực và tốn thất tài sản, còn gây thiệt hại nặng nề cho rất nhiều ca-nô đậu sát ở bến tàu và phi thuyền trong kho hàng.
Hiến nhiên là cướp biến sẽ thừa cơ trộm một ít ca-nô để mang về nghiên cứu.
Máy hơi nước bọn họ đang sử dụng là do Tấn vương cướp được trong lần đầu tiên tập kích Lão Ưng, lúc ấy ca-nô rơi xuống từ nơi rất cao, máy hơi nước khó tránh khỏi kết cục bị rơi vỡ tan tành, hơn nữa khi đó máy hơi nước chỉ mới được phát minh không lâu, công nghệ tương đối lạc hậu, trải qua mấy năm phát triến, máy hơi nước bây giờ được trang bị trên ca-nô và phi thuyền đã được cải tiến nhiều lần, tính năng tốt hơn nhiều so với đống mà Tấn vương nhặt được lúc đầu.
Kết cấu máy hơi nước cũng không phức tạp, kẻ địch rất dễ bắt chước.
Thế nên khoảng thời gian tiếp theo, tính năng của ca-nô và phi thuyền của cướp biển, e là sẽ tốt lên rất nhiều.
Nhưng Kim Phi vẫn luôn làm theo quan niệm một thế hệ sản xuất, một thế hệ dự trữ, một thế hệ nghiên cứu, mấy năm nay y cũng không hề rảnh rỗi mà đã sớm thiết kế xong đồ thay thế cho máy hơi nước, cũng đã bảo Mãn Thương chuấn bị xong việc sản xuất, chỉ là phi thuyền và ca-nô sản xuất lúc trước đã đủ áp đảo kẻ địch rồi, nên Kim
Phi không lãng phí tài nguyên để cải tiến phi thuyền và ca-nô nữa, thay vào đó y tập trung nguồn lực cho việc phát triển nông nghiệp và công nghiệp.
Mà bây giờ, đã đến thời điểm cần thiết!
Hai người đang trò chuyện thì Tiểu Ngọc dẫn tình báo tới.
“Bệ hạ, tiên sinh, tố tình báo thứ ba trở lại rồi!”
“Lại có tình báo mới sao?” Kim Phi cau mày hỏi: “Cướp biến lại phát động đánh lén à?”
“Không phải,” Tình báo trả lời: “Ngày hôm qua bắt được một số cướp biển làm tù binh, trong đó có mấy tên có địa vị không thấp, chúng đã khai báo một ít về tình hình, Hàn đại nhân bảo bọn ta đưa lời khai về giao cho bệ hạ và quốc sư đại nhân xem qua.”
Nói xong, tình báo lấy một phong thư từ trong ngực ra đưa đến phía trước.
Châu Nhi tiến lên nhận lây, kiểm tra con dấu niêm phong màu đỏ thật cấn thận, sau khi xác nhận dấu niêm phong đúng là của Hàn Phong và chưa bị phá hỏng thì mới mở phong thư ra đưa cho Cửu công chúa.
Trong phong thư có tổng cộng bảy lời khai của bảy người, cửu công chúa chia cho Kim Phi
một nửa.
Số lượng cướp biển phát động lần tập kích này thực sự quá nhiều, chỉ riêng Đông Hải đã có tới mấy ngàn người bị tiêu diệt, còn Minh Châu nữa, tống số lượng cướp biển tuyệt đối hơn vạn người.
Mặc dù nước X và phương Tây lưu hành văn hóa cướp biến, nhưng muốn tập hợp nhiều người như vậy trong thời gian ngắn cũng không hề dề, thế nên Kim Phi và cửu công chúa đều biết chắc chắn triều (Tinh nước X có tham dự, nhưng không có chứng cứ.
Bây giờ chứng cứ tới rồi.
Trong lời khai của bảy người có bổn người nước X và ba tên giặc phương Tây, trong bốn người nước X có ba người là sĩ quan chính thức của nước X, người còn lại cũng là cựu binh đã giải ngũ, toàn bộ ba tên giặc đều là quý tộc phương Tây!
Nói cách khác, một nhóm cướp biển này, gần như đều là quân chính quy của nước X và phương Tây.
“Đúng là ngựa quen đường cũ mà!” Kim Phi cười khấy.
Thời đại khám phá ở đời trước, phương Tây cũng giống như vậy, rất nhiều kẻ thuộc tầng lớp quyền quý giả mạo cướp biển cướp bóc khắp nơi
trên thế giới, ở thế giới này cũng vẫn như vậy.
Lúc trước Cửu còng chúa còn đang buồn bực, cướp biến nước X mấy năm nay bị thủy quân đánh đến không ngóc đầu lên nổi, hẳn phải hiểu rất rõ sức chiến đấu của thủy quân và nhân viên hộ tống, cho dù bọn họ có ca-nô và phi thuyền, tùy tiện tấn công Đại Khang cũng sẽ lành ít dữ nhiều, trốn về quê phát triển thêm mấy năm nữa không được à? Sao cứ phải gấp rút tấn công Đại Khang như vậy?
Còn lũ giặc Tây kia nữa, trước kia bọn họ ít khi tới vùng biến của Đại Khang, thỉnh thoảng có vài người tới thì phần lớn cũng là người lạc đường trên biến, lần này sao bổng dưng có thể phái ra nhiều như vậy?
Nhìn xong lời khai lúc tra hỏi, cửu công chúa đã hiếu, hóa ra tất cả đều do Tấn vương giở trò.
Ban đầu Tấn vương chạy trốn khỏi đất Tấn, đầu tiên là đi Đảng Hạng, sau đó từ Đảng Hạng tới Đông Man, lại từ Đông Man ngồi thuyền ra biến, cuối cùng chạy tới nước X.
Sau khi đến nước X, Tấn vương gặp Hoàng đế nước X, bàn với hắn về sự uy hiếp của Đại Khang, nói với Hoàng đế nước X là Kim Phi vô cùng căm ghét người nước X, chờ sau khi Đại Khang phát triển, y nhất định sẽ tiêu diệt nước X.
Kim Phi căm ghét cướp biển, Hoàng đế nước
X cũng cực kỳ căm ghét Kim Phi, mặc dù biết Tấn vương muốn mượn đao giết người, nhưng Hoàng đế nước X vẫn thực sự bị Tấn vương hù dọa.
Bởi vì Kim Phi đúng là rất căm ghét cướp biển nước X, y đã ra lệnh cho thủy quân Đông Hải, chỉ cần phát hiện cướp biển, giết chết bất luận tội!
Đông Hải có hòn đảo nhỏ, sau khi thủy quân bắt được cướp biến, cũng sẽ tiến hành xử tử trên hòn đảo nhỏ đó, sau đó treo thi thể lên cộc gổ.
Mấy năm qua, trên hòn đảo nhỏ kia không biết đã xử tử bao nhiêu tên cướp biến, cách rất xa vẫn có thể thấy khắp nơi đều là xương trắng.
Thủ đoạn cứng rắn như vậy, hơn nữa tiêu cục Trấn Viễn đã từng tấn công một nơi ở nước X, còn từng bắt hoàng tử và công chúa nước X, nếu không phải do Hoàng đế chạy nhanh, e là cũng sớm bị bắt rồi.
Theo Hoàng đế nước X thấy, Tấn vương có thể muổn mượn đao giết người, nhưng lời Tấn vương nói cũng là sự thật.
Kim Phi mới vừa bình định Trung Nguyên, Giang Nam, Thố Phiên, Đảng Hạng, Đông Man và các nơi khác, nội bộ vẫn chưa ốn định, đây là thời cơ cuối cùng để tấn công Đại Khang, nếu như bỏ qua thời cơ này, chờ đến khi Đại Khang hoàn toàn phát triển, nước X sẽ không còn cơ hội nữa, chỉ có thể chờ Kim Phi đánh đến cửa.
Hơn nữa Tấn vương đã lấy ra bản vẽ của máy hơi nước, cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, lại bảo đảm sẽ trở lại Đại Khang thuyết phục tàn dư quyền quý ở Trung Nguyên, Thố Phiên, Đảng Hạng, Đông Man và các nơi khác để nội ứng ngoại hợp với cướp biến, cuối cùng Hoàng đế nước X mới đồng ý.
Nhưng vì lo lắng chỉ dựa vào lực lượng của bản thân thì không đủ để chống lại Đại Khang, Hoàng đế nước X đã phái người liên lạc với cướp biển phươnq Tây, cấu kết với lũ qiặc Tây.