Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 2135 Đại bác
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 2135 Đại bác
Chương 2135: Đại bác
Vĩ nhân từng nói, quyền lực chính trị phát ra từ nòng súng, lực lượng vũ trang mạnh mẽ mới là nền tảng của thành công.
Kim Phi vẩn luôn giữ vững quan điếm tiêu diệt kẻ địch ngay trên đường, kế từ khi lập ra tiêu cục Trấn Viễn y vẫn thường xuyên đổi mới vũ khí, đây cũng là nguyên nhân quan trọng giúp tiêu cục Trấn Viễn có thể nhanh chóng có chỗ đứng.
Đặc biệt là sau khi súng kíp xuất hiện, tiêu cục Trấn Viễn càng không có đối thủ.
Đối với kẻ địch còn đang sử dụng vũ khí lạnh, một cây súng kíp chính là một phương trận cung tên, mỗi một viên cát sắt và cột thép bắn ra đều là một mũi tên, mỗi một cây súng trường nạp sau chính là một chiếc cung nỏ hạng nặng di động, hơn nữa tốc độ bắn, độ chính xác và uy lực đều mạnh hơn cung nỏ hạng nặng di động, vật liệu được sử dụng tốt hơn, chi phí cũng rẻ hơn.
Lượng sắt thép cần sử dụng để chế tạo một chiếc cung nỏ hạng nặng di động đủ để chế tạo ba cây súng trường nạp sau, lượng gỗ được sử dụng lại đủ đế chế tạo từ bảy báng súng của súng trường trở lên.
Mũi tên của cung nỏ hạng nặng càng không so được với đạn, nguyên liệu dùng đế chế tạo một mũi tên của cung nỏ hạng nặng, đổi thành tiền
đồng thì có thể mua nguyên liệu cho mấy chục viên đạn.
Hơn nữa sức nặng của đạn súng trường rất nhẹ, có thể bay xa hơn, lực xuyên thấu cũng mạnh hơn, nếu như không đánh trúng xương của kẻ địch, mà đánh trúng mấy chỗ như bụng, có thể bắn xuyên qua cả thân thể con người.
Bây giờ loại vũ khí nguy hiếm này có thế bắn liên tục rồi, có đáng sợ không cơ chứ?
Nghe tiếng súng dày đặc, trong lòng cửu công chúa chỉ có một ý nghĩ: nước X và lũ cướp biến phương Tây xong đời rồi!
Nỗi lo lắng trong lòng suốt mấy ngày nay của cô ấy cuối cùng cũng tan biến
Tiếng súng chỉ kéo dài mấy hơi thở thì ngưng, trên tấm bia đối diện xuất hiện đầy dấu đạn, mặc dù cửu công chúa không đếm, nhưng ít nhất chắc chắn vẫn có hai ba chục dấu.
Kim Phi giơ kính viễn vọng lên nhìn thử tấm bia, cười bảo: “Xem ra vẫn phải luyện thêm kỹ thuật bắn súng cho thật giỏi mới được!”
Cửu công chúa vừa nãy thấy Kim Phi mới vừa buông súng trường xuống thì đưa tay ra cầm, kết quả là bị Kim Phi kéo lại.
“Mới vừa bắn xong, nòng súng quá nóng, không được cầm nòng súng và các vị trí gần đó!”
Sau khi bóp cò, búa quay của súng trường sẽ đánh vào mồi đạn, làm nố thuốc nố ở đầu đạn, thuốc nổ phát nố trong nháy mắt sẽ tạo ra lực đấy mạnh mẽ, đẩy đầu đạn ra khỏi nòng súng, thế là bắn xong.
Trong quá trình này, thuốc nổ phát nổ và ma sát của đạn với nòng súng cũng sẽ tạo ra rất nhiều nhiệt, trước đây khi bắn một phát súng trường đều phải nạp đạn một lần, đế thời gian cho nòng súng nguội đủ đế cầm, nhưng súng trường Kim Phi mới làm ra có thế bắn liên tục mấy chục phát đạn, không có thời gian để nguội, nhiệt độ nòng súng trở nên rất cao, nếu tùy ý sờ vào, bàn tay nhất định sẽ bị bỏng.
Kim Phi vừa nói vừa cầm bình nước bên cạnh lên đổ mấy giọt nước lên trên nòng súng.
Xì!
Một làn khói trắng bay ra, giọt nước trên nòng súng bị bốc hơi với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Cửu công chúa thấy vậy, vội vàng rút tay về.
“Tiên sinh, nếu cứ bóp cò súng không buông tay, chẳng phải đạn trong cả băng đạn sẽ lập tức bị dùng hết sao?” Thiết chùy hỏi.
Mặc dù anh ta là đội trưởng đội cận vệ của Kim Phi, nhưng cũng không tiến vào phòng thí nghiệm, thế nên đây cũng là lần đầu tiên anh ta
thấy súng trường bắn liên tục.
“Đúng vậy,” Kim Phi gật đầu nói: “Chỉ cần bóp cò súng không buông tay, là có thế bắn sạch tất cả đạn.”
“Như vậy tuy dễ nhưng bắn cũng hết đạn nhanh quá?”
“Không sao, nó có hai chế độ bắn, có thế bắn liên tục hoặc bắn từng viên.”
Kim Phi lại cầm súng trường lên, chỉ vào trục xoay bên cạnh mà giải thích: “Xoay tới nơi này là bắn liên tục, nơi này là bắn từng viên!”
Nói xong y ra hiệu cho cửu công chúa lui về sau mấy bước, sau đó lại đổi một băng đạn khác, điều chỉnh trục xoay về chế độ bắn từng viên, nhắm vào tấm bia mà bóp cò.
Đoàng! Đoàng đoàng! Đoàng đoàng đoàng!
Xung quanh vang lên những tiếng súng có tiết tấu.
Sau mười mấy hơi thở, Kim Phi mới xoa bả vai rồi buông súng trường xuống.
Bình thường y rất ít khi sử dụng súng trường, bả vai đỡ báng súng nên hơi đau.
Lần này tốc độ bắn đã chậm đi không ít, Kim Phi phải bóp cò súng một lần mới có thể bắn ra một viên đạn, nhưng như vậy có thể tiết kiệm thời gian cho việc nạp đạn và động tác kéo cò súng
mỗi lần nạp đạn xong, tốc độ bắn vẫn nhanh hơn trước rất nhiều.
Cửu công chúa do dự một lúc, cuối cùng vẫn bắt chước dáng vẻ của Kim Phi, ôm báng súng nhìn về phía súng trường: “Phu quân, vũ khí mới mà chàng làm ra này cũng dễ sử dụng thật đấy!”
“Đây chỉ là sửa đổi lại súng trường một chút thôi, tăng số băng đạn lên, đối từ bắn từng viên thành bắn liên tục mà thôi, không tính là vũ khí mới.” Kim Phi lắc đầu.
Cửu công chúa nghe vậy, trong lòng càng vui hơn nữa, hỏi với vẻ mặt đầy mong đợi: “Vậy vũ khí mới là cái gì?”
“Bên kia!” Kim Phi hất cằm về hướng bên cạnh.
Cửu công chúa nghiêng đầu nhìn, phát hiện bên cạnh sân huấn luyện có một chiếc xe ngựa phủ bạt, trước đó cô ấy tưởng là mấy loại vũ khí như cung nỏ hạng nặng nên không để ý, bây giờ nhìn kỹ lại mới phát hiện đồ trên xe ngựa rõ ràng không giống cung nỏ hạng nặng.
“Đây là cái gì?” cửu công chúa tò mò hỏi.
“Đại bác!” Kim Phi chậm rãi nói ra hai chữ.
“Đại bác?” Cửu công chúa nháy mắt với Châu Nhi, Châu Nhi tiến lên mở tấm bạt ra.
Nhìn đại bác bên dưới tấm bạt, cửu công
chúa luôn cảm thấy khẩu đại bác này hơi quen mắt, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc mới đột nhiên nhớ ra, lúc trước ở chiến dịch kênh Hoàng Đồng, đế gạt Lý Lăng Duệ nên Kim Phi đã từng tạo ra hai khấu đại bác, sau đó cho người chôn trước thuốc nổ xuống khu vực mục tiêu, khi đại bác bắn sẽ bắt lửa vào thuốc nổ, tạo ra sức công phá vô cùng lớn.
Vũ khí lúc trước Kim Phi chế tạo quá mạnh mẽ, lúc đó Lý Lăng Duệ thật sự bị dọa sợ nên đã thả Lý Địch Địch do Kim Phi phái đi thương lượng về, nhưng sau này Kim Phi vẫn không dùng tới đại bác, Lý Lăng Duệ nhanh chóng nhận ra mình đã bị lừa.
Lúc ấy y đã sử dụng số lượng lớn đồng thau đế đúc hai khẩu đại bác đó, thời gian trước cần số lượng lớn đồng thau đế chế tạo dây điện nên Kim Phi đã phá hủy hai khấu đại bác kia, không ngờ lại chế tạo lại lần nữa.
Mặc dù Cửu công chúa chưa nói chuyện kênh Hoàng Đồng, nhưng Kim Phi cũng đoán ra ý nghĩ của cô ấy rồi, y cười bảo: “Hai khấu đại bác trước kia đúng là đế hù dọa Lý Lăng Duệ, nhưng lần này thì không phải.”
“Thứ này dùng như thế nào?” cửu công chúa tò mò hỏi.
“Đi, chúng ta đi tới sau núi, ta biểu diễn cho nàng xem thử.” Kim Phi nghiêng đầu nhìn về phía
Thiết Chùy: “Sân sau núi đã dọn dẹp xong chưa?”
“Dọn dẹp xong rồi,” Thiết Chùy trả lời: “Các huynh đệ đã kiếm tra nhiều lần, trong vòng hai dặm bên phía kênh Mao Nhi không có một ai.”
“Vậy thì được, kéo đại bác lên, chúng ta đến sau núi.”
Rời khỏi doanh trại của nhân viên hộ tổng chưa được bao xa, Kim Phi đã cho người đậu xe ngựa trên đất trống, sau đó giơ kính viên vọng lên nhìn về phía xa.
“Phu quân, không phải chàng muốn đến kênh Mao Nhi sao?” cửu công chúa hỏi.
ở làng Tây Hà mấy năm rồi, cửu công chúa cũng đã khá quen thuộc với những khu vực xung quanh, kênh Mao Nhi ở phía Đông Bẳc làng Tây Hà, cách nơi này có bốn năm dặm thôi.
“Không cần đến kênh Mao Nhi, ở chỗ này là được rồi.”
Kim Phi buông kính viễn vọng xuống, bắt đầu chỉ huy đám người Thiết Chùy cố định lại phần đế đại bác, bản thân thì đứng ở phía sau đại bác để điều chỉnh phương hướng của đại bác và những tham số khác.
Sau khi tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa, Kim Phi bảo Thiết Chùy mở rương đạn dược bên cạnh ra, ôm ra một quả đạn đại bác to bằng bắp chân,
bỏ vào chỗ nap đan của đai bác.