Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 280 Trêu đùa
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 280 Trêu đùa
Chương 280: Trêu đùa
LÚC này Triệu huyện úy nảy lên sát ý.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng vẫn lắc đầu.
“”Trừ phi thật sự cần thiết, bằng không thủ đoạn này không thể dùng được. Kim Phi và Khánh Hầu có quan hệ thân thiết, không chỉ ở lại làng Tây Hà bao nhiêu lâu, ra chiến trường còn dẫn theo Kim Phì, Khánh Hầu rất có thể sẽ đích thân quay về, đến lúc đó còn rắc rối hơn bây giờ”.
Kim Phỉ chỉ là một hư tước đến đất phong cũng không có, đối phó với bọn họ cần phải tìm chứng cứ.
Nhưng Khánh Hoài là Hầu Gia nắm giữ Thiết Lâm Quân, sau lưng còn có Khánh quốc công, đối phó với bọn họ chẳng cần gì cả, chỉ cần Kim Phi là do bọn họ giết thì có thể trực tiếp chém đầu bọn họ.
‘Vậy bây giờ phải làm thế nào, Kim Phi đến núi Hổ Đầu rồi đấy!”
Chu lão gia dậm chân lo lắng.
“Yên tâm đi, núi Hổ Đầu còn có mấy trăm thổ phỉ mà, Kim Phỉ chỉ dẫn mười mấy người tới, chẳng khác gì không đi”.
Triệu huyện úy nói: “Bây giờ ta phái người đi xem hắn đến núi Hổ Đầu làm gì”.
Kim Phỉ không ngờ rằng một hành động vô ý của mình lại gây ra ảnh hưởng lớn thế, lúc này đang ở bên cạnh Khánh Mộ Lam đang càm ràm.
“Tiên sinh, ngài nói rằng ta tớỉ đây nhất định sẽ đánh đến nghiện, bây giờ thì sao? Bốn ngày rồi chẳng thấy bóng dáng tên thổ phỉ nào!”
Khánh Mộ Lam tức giận nói: “ở đây ngày nào ta cũng bị muỗi đốt, ngài thì hay rồi, lại dám lén lén lút lút cùng Tiểu Bắc cô nương đi thành thân!”
Khỉ vạch ra kế hoạch và phân chia nhiệm vụ, Khánh Mộ Lam vô cùng phấn khích, chọn núi Hổ Đầu, nơi có cái tên bá khí nhất, kết quả thổ phỉ ở đây hèn hơn hai chỗ kia nhiều, ngoại trừ hai ngày đầu thử tấn công vài lần, sau đó ở lì trong hang không dám nhúc nhích, hoàn toàn không có chút liều mạng nào.
Mà Khánh Mộ Lam thì là người thiếu kiên nhẫn, mấy ngày nay quá nhàn rỗi, cô ấy không ngồi yên được nữa.
“Aỉ nói bọn ta lén lén lút lút, ta quang minh chính đại cưới nương tử, có gì mà phải lén lút?”
Kim Phi nắm tay Đường Tiểu Bắc, giơ tới
trước mặt Khánh Mộ Lam: “Đã đủ quang minh chính đại chưa?”
Đường Tiểu Bắc xấu hổ đỏ bừng cả mặt, nhưng trong lòng lại ngọt như uống mật.
“Ọe, không biết xấu hổ”.
Khánh Mộ Lam dè bỉu, sau đó nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng giải thích: “Tiểu Bắc, không phải ta chê cô đâu, ta đang tức ngài ấy, uổng công ta coi ngài ấy là một nam tử hán đại trượng phu, không ngờ lại là đồ háo sắc!”
“Khánh Mộ Lam, ta biết cô đang giận, nhưng cô không thể vu khống ta vậy được?”
Kim Phi cố ý bày ra phong thái lãng tử, ưỡn bụng ra nói: “Aỉ nói ta không phải nam tử hán, sao cô biết ta không ngay thẳng chứ!”
Khánh Mộ Lam đáng thương vẫn còn là một cô gái, còn chưa từng nghĩ đến việc hôn nhân, cũng chưa từng tìm hiểu hay mơ mộng, hoàn toàn không hiểu ý của Kim Phi, nghĩ rằng y đang khiêu khích.
Cô ấy ưỡn ngực, vẻ mặt không phục nói: “Ngài từng nói rồi, phụ nữ chống đỡ nửa bầu trời! Mặc dù ta không phải nam nhân, nhưng ta cũng có thể đội trời đạp đất!”
“Đúng vậy, cô nói rất có lý!
Kim Phỉ liếc một cái, gật đầu tán đồng: “Cô không chỉ chống đỡ nửa bầu trời!”
“Tướng công…”
Quan Hạ Nhi đỏ bừng mặt, hậm hực liếc nhìn Kim Phi một cái, bấu nhẹ cánh tay y.
Đường Tiều Bắc che miệng cười thầm, hai mắt nheo lại.
Khánh Mộ Lam mặc dù không biết, nhưng nhìn bộ dạng của hai người này, biết rằng Kim Phi nhất định là đã nói đểu gì đó.
Nhưng cô ấy lại không biết phản bác như nào, tức giận giậm chân, liếc Kim Phi thêm vài cái…
“Mộ Lam tỷ tỷ, muội chưa từng thấy đánh trận, tỷ dẫn muội đỉ xem với”.
Đường Tiểu Bắc thấy Khánh Mộ Lam sắp tức điên lên liền vội vàng bám lấy cánh tay cô ấy chuyển chủ dề.
“Đi, ta đưa muội đi một vòng”.
Khánh Mộ Lam biết rằng mình không đấu lại được Kim Phi, đúng lúc có cơ hội liền kéo Đường Tiểu Bắc rời đỉ.
Cô ấy định hỏi trộm Đường Tiểu Bắc, Kim Phi vừa rồĩ là có ý gì.
A Mai nhìn Kim Phi một cái đầy phức tạp, sau đó đi cùng Khánh Mộ Lam.
“Tướng công, chàng tán tỉnh Tiểu Bắc thì được, Khánh Mộ Lam người ta vẫn còn là một cô nương, sao chàng lại trêu cô ấy như vậy”.
Thấy hai người họ đi xa, Quan Hạ Nhỉ liền hậm hực nói.
“Là do cô ấy tự muốn tới núi Hổ Đầu, bây giờ lại oán trách ta, có lý không vậy?”
Kim Phỉ cúi đầu nói: “Hơn nữa, ta nói có sai đâu, phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, nàng và Tiểu Bắc chính là bầu trời của ta”.
“Tướng công này..”
Cho dù hai người họ đã thân thiết với nhau lắm rồi, nhưng Quan Hạ Nhỉ vẫn động một tí là đỏ mặt khiến cho Kim Phỉ rất thích trêu cô.
Một lúc sau Khánh Mộ Lam và Đường Tiểu Bắc quay lại.
Khiến Kim Phi bất ngờ là, Khánh Mộ Lam không những không tính sổ, mà còn khom lưng cúi người: “Tiên sinh, xin lỗi, không có tiên sinh, cả đời này ta chỉ là khuê nữ bị nhốt trong đại viện, tiên sinh là thực sự muốn tốt cho ta, ta không nên nổi giận với tiên sinh”.
Kim Phi khẽ ngẩn ra, sau đó lập tức phản
ứng lại, cười nói: “À… nên mà, nên mà, chúng ta đều là người một nhà, không đối xử tốt với cô thì đối xử tốt với ai?”
Quan Hạ Nhi lén nhìn Đường Tiểu Bắc đang cười khúc khích, xoa trán không nói nên lời.
Phía sau Khánh Mộ Lam, ánh mắt của A Mai trở nên phức tạp hơn.
“Tiểu Bắc, muội cho Mộ Lam uống cái gì rồi?”
Khi Khánh Mộ Lam dẫn A Mai rời đi, Kim Phi tò mò hỏi.
“Không nói”, Đường Tiểu Bắc tỏ ra thần bí lắc đầu: “Nếu ngày nào đó tướng công thu nhận cả Mộ Lam tỷ tỷ thì thiếp sẽ nói cho chàng”.
“Muội bỏ cái suy nghĩ ấy đỉ, Khánh Mộ Lam là muội muội ruột của Tây Xuyên Mục đâỳ, nếu như ta thực sự thu nhận cô ây, Khánh Hầu không từ biên cương về chém chết ta thì ca ca của cô ấy cũng sẽ phái gián điệp âm thầm hạ độc ta”.
Kim Phỉ cạn lời vuốt tóc Đường Tiều Bắc.
Mình cưới vợ, sao ai nấy cũng nghĩ xa thế…
Một Quan Hạ Nhi đến giờ vẫn còn để tấm đến Đường Đông Đông, bây giờ thì đến Đường
Tiểu Bắc, nhắm cả Khánh Mộ Lam luôn.
Cùng không nghĩ xem điều kiện đàn ông của người ta là gì, Khánh Mộ Lam là người mà một nam tước nhỏ bé như y có thể chạm vào sao?
Cùng lắm thì trêu đùa vài câu mà thôi.
“Tướng công, thiếp tin rằng sau này chàng sẽ còn lợi hại hơn cả Khánh Hầu và ca ca của Mộ Lam tỷ tỷ”.
Đường Tiều Bắc ngẩng lên nhìn Kim Phỉ bằng ánh mắt sùng bái.
“Cám ơn muội nhé”.
Kim Phỉ bật cười xoa đầu Đường Tiểu Bắc.
Bây giờ Đường Tiểu Bắc hoàn toàn là fan hâm mộ của Kim Phỉ, hoặc là đối với cô ấy bây giờ, Kim Phi chuyện gì cũng có thể làm được.
Nhưng bản thân Kim Phi biết rất rõ, giai cấp của Đại Khang đã được kiên cố hóa, mạnh mẽ hơn những ngôi nhà được làm bằng bê tông cốt thép. Triều đường vĩnh viễn là một nhóm quốc công, cho dù bọn họ già rồi chết đi, người nối tiếp cũng vẫn là con cháu của bọn họ.
Y xuất thân từ gia đình nghèo khó, nếu muốn vượt qua rào cản giai cấp này, trừ khi y có thể trở thành anh hùng như Mạnh Đức, có lẽ
điều đó sẽ có thể.
Nhưng bản thân Kim Phi không có ham muốn quyền lực, đối với y, thay vì chạy tới triều đường tranh giành quyền lực, chi bằng cùng Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc phát triển việc kỉnh doanh xà phòng còn hơn.
Nếu như bọn họ nhất quyết muốn kéo thêm vài tỷ muội cùng nhau nghiên cứu, Kim Phi cũng có thể miên cường chấp nhận.
Dù sao y cũng là người cởi mở, muốn được nghe ý kiến của mọi người nhỉền hơn.
Đang suy nghĩ về việc phát triển xà phòng thì đột nhiên nhìn thấy một đội ngựa đi qua chân núi, hướnq về phía núi Hổ Đầu.