NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 281 Nước trong triều quá sâu

  1. Home
  2. Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
  3. Chương 281 Nước trong triều quá sâu
Prev
Next

Chương 281: Nước trong triều quá sâu
“Tiên sinh, nhanh lên tháp đỉ!”
Đại Khang không có đường bê tông, ngựa phỉ nước đại, khói bụi bốc lên mù mịt khiến Khánh Mộ Lam không nhìn rõ ai đang đến, tưởng bọn thổ phỉ tìm cứu viện, cô ấy vội vàng giục Kim Phỉ lên tháp…
Các cựu binh và nữ bỉnh trên tháp cũng kịp thời xoay một số nỏ hạng nặng hướng ra bên ngoài, chuẩn bị phòng thủ.
Nhưng đám người Kỉm Phi đều không có chút động tĩnh nào.
“Đừng cáng thẳng, có lẽ là đám người Đại Lưu tới đấy”.
ở đất Thục Xuyên, rất khó để có thể nhìn thấy những chiến mã thảo nguyên cao lớn, toàn bộ huyện Kim Xuyên, có thực lực tập hợp nhiều đội chiến mã như vậy chỉ có mình Kim Phi mà thôi.
Đội chiến mã tới gần mấy trăm mét thì bắt đầu giảm tốc độ, khói tan dần, Khánh Mộ Lam nhìn thấy thủ lĩnh quả thực là Đại Lưu liền ra hiệu cho các nữ binh lính gỡ phòng thủ.
“Tiên sinh, chiến mã nhận được rồi, ngoại
trừ số ta mang tới, chỗ còn lại dều bảo người mang về làng Tây Hà rồi”.
Đại Lưu vuốt ve chiến mã, dịu dàng hơn nhiều so với vợ mình.
“Ta còn tưởng rằng Khánh Hầu chưa nhận được thư của ta cơ”, Kim Phi cười nói.
Từ sớm y đã viết thư cho Khánh Hoài nói rằng mình cần một lượng chiến mã, đáng lẽ phải có từ lâu rồi, kết quả kéo dài đến tận hôm qua mới có người tới báo tin rằng chiến mã tới rồi.
“Đúng rồi, đây là thư mà Khánh Hầu gửi cho tiên sinh và Khánh Mộ Lam cô nương”.
Đại Lưu lau tay vào áo, sau đó lấy ra hai phong thư, lần lượt đưa cho Kim Phi và Khánh Mộ Lam.
Hai người đọc thư xong, nhìn nhau một cái, đồng thời thở dài một hơi.
“Đám tướng lĩnh này lúc đánh trận thì kẻ này chạy nhanh hơn kẻ kia, lúc giành công lao và chỉêh lợi phẩm thì ai nấy đều không kém cạnh!”
Khánh Mộ Lam nói: “Thật không biết xấu hổ”.
“Hỉ vọng ca ca của cô không sao”.
Kim Phỉ cười khổ lắc đầu.
“Ca ca tôi nhất định sẽ không sao, Trương Khải Uy của Đức Ninh Quân là cái thá gì chú? Có thể so sánh được với ca ca ta sao?”
Khánh Mộ Lam tức giận nói: “Khi đó bỏ trốn trước trận chiến, cũng may có ca ca ta lo liệu đại cục, nếu đổi thành ta thì không chỉ đơn giản đánh gãy chân hắn như vậy đâu, ta sẽ chặt đầu hắn luôn!”
Từ sau trận chiến ở thành Vị Châu kết thúc, đám tướng lính kém cỏi bị dọa chạy té khói lại đưa các thuộc hạ quay về.
Lại còn trơ trẽn nói rằng bọn họ cũng tham gia chiến đấu, còn yêu cầu Phạm tướng quân bấm báo lên triều đình, ban công thưởng cho bọn họ.
Đám quan trong triều không đánh trận được, nhưng lại cực kỳ yêu thích những chiến mã cao lớn trên thảo nguyên, nếu ai vào triều mà không có xe ngựa do ngựa trên thảo nguyên kéo hoặc là cận vệ không cưỡi ngựa thảo nguyên thì sẽ bị chê cười và khỉnh thường, cảm thấy triều thần này không có bản lĩnh, đến con ngựa thảo nguyên cũng không có được.
Vì vậy đám tướng lĩnh kém cỏi đó còn nhiệt tình trong việc cướp ngựa chiến thảo
nguyên hơn là đánh trận.
Phạm tướng quân cũng là dân lão làng trong triều, hiểu rất rõ thế lực phía sau đám tướng lĩnh kém cỏi này, mà lần này công lao quá lớn, ông ấy và Khánh Hoài không thể ăn hết được, nếu như cố ăn thì rất có thể sẽ bị nghẹn.
Vì vậy chỉ có thể từ bỏ một số công lao, tiến hành trao đổi lợi ích với những thế lực phía sau bọn họ.
Đây cũng chính là lý do vì sao Kim Phỉ kịp thời dừng lại.
Nước trong triều quá sâu, một kỹ sư thẳng thắn như y hoàn toàn không thể gánh nổi, nếu như nhất quyết ở lại biên giới đòi công, đến lúc đó làm sao chết có lẽ cũng chẳng biết.
Khánh Hoài cũng không phải không hiểu đạo lý này, khi Phạm tướng quân phân chia công lao, anh cũng đồng ý.
Mãi cho đến khỉ Trương Khải Uy dẫn người tới.
Tên này khỉ đó thấy Kim Phi đánh thắng trận liền lao tới vội vàng đòi tham gia, Phạm tướng quân cũng không giữ được.
Kết quả Kim Phi chỉ bảo hắn trông chừng tù nhân, nhiệm vụ đơn giản như vậy mà hắn
cũng làm không nổi, bị mấy tên nội gián làm cho xôi hỏng bỏng không.
Nếu như không phải Kim Phi có phòng bị kỹ càng, thuận thế lui vào trong núi, lần đó không chừng đã xong đời.
Kết quả Trương Khải Uy khi phát hiện tù nhân nổi loạn, không hề nghĩ cách khắc phục hậu quả, càng không nghĩ đến việc ứng cứu Thiết Lâm Quân mà ngay lập tức lựa chọn vất bỏ bỉnh lính, dẫn theo các cận vệ bỏ chạy.
Khi Khánh Hoài biết chuyện này đã vô cùng tức giận, mặc kệ vết thương trên người, quyết cầm đao đi chém hắn.
Đáng tiếc Trương Khải Uy nghĩ rằng thành Vị Châu cũng không trụ được, không hề vào thành mà đưa người quay về kỉnh luôn.
Cũng chính nhờ Trương Khải Uy mà Kim Phi đã nhận thức được rằng triều đường Đại Khang đã hết thuốc chữa rồi.
Loại tướng quân bỏ chạy trước trận chỉêh thế này khi quay về không những không bị trách phạt, ngược lại còn thuận buồm phất lên, đi khắp nơi khoe mẽ rằng mình đã chiến đấu hết sức với người Đảng Hạng.
Thời gian trước còn được phái quay về
thành VỊ Châu, thay mặt nhà họ Trương đòi công lao và chiến mã.
Nếu như là nhà khác thì Khánh Hoài sẽ chấp nhận, nhưng gặp phải Trương Khải Uy thì anh không nhịn được.
Nếu không phải Kim Phỉ nỗ lực lật ngược tình thế, Thiết Lâm Quân khi đó đã bị Trương Khải Uy hại cho mất trắng rồi.
Bây giờ lại còn mặt mũi tới đây đòi công lao và chiến mã?
Cho dù tượng đất sét còn biết tức giận, huống chỉ là Khánh Hoài chiến công hiển hách.
Kết quả của Trương Khải Uy không cần nói cũng biết.
Không những không lấy được gì, hai cái chân còn bị Khánh Hoài đánh gãy trước mặt tất cả đám tướng lĩnh.
“Ca ca của cô lần này có chút kích động, cho dù thế nào, Trương Khải Uy cũng đại diện cho nhà họ Trương, nếu như thực sự tức giận thì âm thầm đánh lén là được rồi. Bây giờ gần như là cá chết lưới rách với nhà họ Trương rồi”.
Kim Phỉ thở dài một hơi, có chút lo lắng cho Khánh Hoài.
Nhưng Khánh Mộ Lam là muội muội lại
không có chút lo lắng nào mà chỉ tràn đầy tức giận.
“Tiên sinh, ngài không hiểu rõ về triều đường”.
Khánh Mộ Lam nói: “Thực chất chỉ cần có đủ lợi ích, giữa các gia tộc không có cái gọi là cá chết lưới rách đâi, hơn nữa ta đoán Khánh Hoài ca ca không phải là kích động, có lẽ là cố tình làm vậy”.
“Cố ý? Vì sao vậy?”, Kìm Phi tò mò hỏi.
“Khánh Hoài ca ca mới tuổi này đã vô cùng xuất chúng, đạt được Hầu tước, sắp tới chức Quốc công rồi”.
Khánh Mộ Lam hỏi: “Tiên sinh cảm thấy bệ hạ liệu có cho phép một nhà hai cha con dều là Quốc công không?”
“Nhất định là không rồi”, Kim Phi đã đại khái hiểu được ý của Khánh Mộ Lam.
“Tiên sinh có lẽ cũng biết, lần này công lao rất lớn, đối với đám tướng lĩnh hèn đó mà nói là mật ngọt chết người, nhưng đối với Khánh Hoài ca ca thì lại là độc dược”.
Khánh Mộ Lam nói: “Chỉ riêng trận chiến ở Thanh Thủy Cốc, gần như có thể nói là do một mình Thiết Lâm Quân đạt được, ai cũng không
thể phủ nhận công lao của Thiết Lâm Quân, của tiên sinh và của Khánh Hoài ca ca”.
“Thực chất bệ hạ đã rất nhiều năm không phong tước rồi, lần này ngoại lệ phong tước cho tiên sinh cũng là vì lý do này. Nếu không phải như vậy thì sẽ không thể ngăn được lời đồn đại trong dân chúng”.
“Cũng có nghĩa là, công lao này, Khánh Hầu mặc dù không muốn nhưng cũng phải nhận. Vì vậy ngài ấy mới đánh gãy chân Trương Khải Uy, như vậy có thể cho triều đường một lý do thích hợp để giảm bớt công lao của ngài ấy, phải không?”
“Đúng vậy”, Khánh Mộ Lam bất lực thở dài.
Kim Phi không khỏi cảm thấy may mắn vì quyết định khi đó của mình, cũng cảm thấy buồn thay cho Khánh Hoài.
Lập được công nhưng lại phải tiêu tốn tâm tư gạt ra.
Kim Phỉ hoàn toàn không biết nên bàn luận chuyện này thế nào.
“Thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa, cô bàn giao với Đại Lưu rồi đi cùng ta đi”.
“Ta có thể đi được rồi sao?”
Hai mắt Khánh Mộ Lam liền sáng lên: “Đi
đâu?”
“Đến huyện phủ, chứng kiến ta và Tiểu Bắc lĩnh hôn thư, sau này đừng có nói là bọn ta lén lén lút lút nữa”.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 281 Nước trong triều quá sâu"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com