Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 283 Đàm phán không thành
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 283 Đàm phán không thành
Chương 283: Đàm phán không thành
“À… coi như là ta tự tổng kết đi”.
Kìm Phi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói.
“Tiên sinh nếu đồng ý dẫn binh, ta tin rằng nhất định còn thành công hơn cả Khánh Hoài ca ca!”
Khánh Mộ Lam nói với ánh mắt sùng bái.
Kim Phi mỉm cười, không đáp lời.
Khánh Mộ Lam cũng phản ứng lại, khẽ thở dài một hơi.
Đến tửu lâu Ngụy gia, Kim Phi dẫn theo Quan Hạ Nhỉ, Đường Tiều Bắc và Khánh Mộ Lam vào trong phòng riêng, các cựu binh và bỉnh lính nữ cũng vồ vập đi vào.
Phòng riêng mặc dù lớn, nhưng đột nhiên nhiều người tới vậy nên có hơi chật.
“Tước gia, cái này… không đến mức chú”.
Triệu huyện úy nói: “Ta có chút chuyện riêng muốn thỉnh giáo tước gia, không biết có thể mời phu nhân và các vị quay về trước được không, ta…”
“Không được”.
Không đợi Triệu huyện úy nói xong Kim Phi đã lắc đầu từ chối.
Huyện phủ là địa bàn của Triệu huyện úy, bây giờ tp đã đến bước chó cùng dứt giậu rồi, ai biết đâu được đây có phải bữa tiệc Hồng Môn hay không?
Nhỡ Triệu huyện úy đập vỡ một chén rượu, bên ngoài liền có mấy tên côn đồ xông vào, y đánh không lại được.
Không để mấy người lại ở bên cạnh, trong lòng Kim Phi không thể yên tâm được.
“Chuyện này…”
Ba người Triệu huyện úy nhìn nhau, có chút khó xử.
Mặc dù bí mật nâng đỡtp là chuyện mà rất nhiều thân hào đều làm, nhưng dù sao cũng là việc không chính đáng.
Nói ra ở trước mặt nhiều người như vậy, aỉ biết được liệu có bị truyền ra ngoài không?
“Có chuyện gì thì mau nói đi, còn nếu không muốn nói thì thôi, bọn ta còn phải đi ăn cơm”.
Kim Phỉ sốt ruột thúc giục.
“Là như này, bọn ta nhận được sự ủy thác
của người khác, muốn cầu xin Tước gia một chuyện, hi vọng Tước gia có thể tha cho Hắc Thủy câu, núi Hổ Đầu, đỉnh Song Đà lần này”.
Triệu huyện úy nghĩ một chút, nói: “Đối phương nói rằng có thể bồi thường cho Tước gia, coi như lương thực cho lần luyện binh này của ngài”.
Phải nói rằng, Triệu huyện úy phản ứng rất nhanh, cho dù sau này có người hỏi, ông ta cũng có thể nói rằng do có người ủy thác, ai cũng chẳng thể làm gì được.
“Người đó định bồi thường cái gì?”
Kim Phỉ thấy ông ta đã mở lời liền kéo một cái ghế tới, ngồi xuống.
“Ngân lượng, hầu gái, lương thực, Tước gia muốn gì xỉn cứ nói, chỉ cần đối phương có thể làm được thì nhất định sẽ không từ chối”, Triệu huyện úy đáp.
“Ta không thiếu ngân lượng, cũng không thiếu người hầu hay lương thực, ta chỉ cần việc này thôi”.
Kim Phỉ nói: “Bảo ba nhóm thổ phỉ đầu hàng không điều kiện, thuận theo sự sắp đặt của ta thì ta sẽ tha cho bọn họ”.
“Đầu hàng vô điều kiện?J
Ba người Triệu huyện úy nhìn nhau, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Bây giờ ba nhóm thổ phỉ cộng lại không biết bao nhiêu người, hơn nữa lương thực trong hang tp cũng không hề thiếu, vẫn còn có chút cơ hội vùng vẫy.
Nếu như đầu hàng vô điều kiện thì có nghĩa là sẽ trở thành miếng cá trên thớt, bị Kim Phi làm thịt.
“Tước gia, yêu cầu này của ngài hà khắc quá”.
Triệu huyện úy thấy Kim Phi không chủ động đưa ra điều kiện liền hạ mình nói: “Ngài xem thế này được không, bắt đầu từ năm sau, lương thực thu được hàng năm của ba nhóm thổ phỉ, mỗi nhóm sẽ chia cho ngài 1 phần để biểu đạt thành ý, có được không?”
Mỗi năm bọn tp chỉ chia cho mỗi nhà bọn họ ba phần, bây giờ thêm một phần cho Kim Phỉ đồng nghĩa với việc miếng bánh bị chia nhỏ ra.
Có thể nói là đã rất chân thành fôỉ.
Lúc đó khi thảo luận, hai người Chu Bành đau thắt ruột gan một hồi lâu.
Đáng tiếc điều mà Kim Phi muốn là một hậu phương vững chắc, một Kim Xuyên lớn
mạnh ở phía sau ủng hộ y nếu có chuyện gì xảy ra trong tương lai.
Chứ không phải là máu, mồ hôi và nước mắt bòn rút của người dân như vậy.
Vì vậy kiên quyết lắc đầu từ chối.
“Tiên sinh, một phần đã là không ít rồi, đủ cho toàn bộ làng Tây Hà ăn trong một tháng…”
Triệu huyện úy cay đắng nóỉ.
Thấy Kim Phi vẫn kiên quyết lắc đầu liền cắn răng nói: “Một nhóm haỉ phần, đây đã là giới hạn cuối cùng có thể chấp nhận được rồi”.
Triệu huyện úy càng nói, sắc mặt của Kim Phi càng trở nên khó coi.
ở một mức độ nào đó, lương thực hàng năm cũng giống như thuế của triều đình, cuối cùng vẫn sẽ rơi vào đầu người dân.
Người dân bây giờ đã bị đè nén đến mức không thể thở nổi nữa rồi, nếu như bây giờ Kim Phi còn lấy lương thực, người dân làm sao mà sống được nữa?
Triệu huyện úy cho rằng Kim Phi vẫn chưa thỏa mãn, trong lòng suy tính hồi lâu, chậm rãi duối ra bá ngón tay: “Tước gia, mỗi nhà ba phần, ngài hài lòng rồi chứ?”
“Đại nhân, mỗi nhà ba phần thì bọn ta làm sao mà sống được?”
Hai người Chu Bành đêu không thể ngồi yên được nữa, lo lắng nhảy dựng lên.
Một nhà ba phần, cũng có nghĩa là, mỗi năm ba nhóm thổ phỉ đều có một nhà gần như là làm việc không công cho Kim Phỉ.
“Các ngươi câm miệng cho ta!”
Triệu huyện úy tức giận chửi bới hai người kia, quay đó quay đầu nhìn chằm chằm Kim Phi.
“Ta không thiếu ngân lượng, cũng không thiếu lương thực, điều kiện ta đã nói với các ông rồi, các ông tự thương lượng đỉ, khỉ nào thương lượng xong thì phái người tới làng Tây Hà thông báo cho ta một tiếng là được”.
Kim Phỉ nói xong liền đứng dậy rời đỉ, sau đó bảo chưởng quầy mở thêm hai phòng riêng khác.
Y và Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc, Khánh Mộ Lam mấy người một phòng, các cựu binh và bỉnh lính nữ thì ở phòng còn lại Lân lượt ăn uống.
“Đại nhân, không phải chúng ta đã nói rõ nhiều nhất là hai phần rồi sao? Sao ngài không
thương lượng với bọn ta mà đã đưa ra 3 phần nhiều như vậy?”
Trong phòng bao trước đó, Chu lão gia giọng điệu đầy oán giận nói.
“Đại nhân, ba phần quả thực hơi nhiều, đưa hết cho Kim Phỉ, vậy thì chúng ta làm gì còn gì?”
Bành lão gia cũng phụ họa thêm.
/zVậy các ngươi đi bàn bạc đi?”
Triệu huyện úy ném đĩa thức ăn trên bàn xuống đất: “Lẽ nào các người dều mù sao? Ba phần Kim Phi còn không đồng ý, các ngươi nghĩ haỉ phần có đả động được hắn không?”
“Đại nhân, ngài đừng tức giận”, Bành lão gia nói: “Ta nghĩ Kim Phi hình như không thích ngân lượng, người hầu hay lương thực gì đó đâu”.
Vậy hắn muốn cái gì?”, Chu lão gia hỏi.
“Thứ Kim Phi muốn có lẽ là lòng người”.
Triệu huyện úy nói: “Trước đây ta đã xem thường hắn rồi, cảm thấy hắn chỉ muốn mua chuộc đám người ở làng Tây Hà, nhưng bây giờ xem ra, hắn muốn làm chủ cả cái Tây Xuyên nà”1′.
“Đại nhân, ngài có ý gì?”, Chu lão gia khó
hiểu hỏi.
“Lão Chu, ông nói xem nếu như sau này thổ phỉ dừng thu lương thực, người dân Kim Xuyên chẳng phải sẽ cảm thấy biết ơn Kim Phi từ tận đáy lòng sao?”
Bành lão gia đã hiểu ý của Triệu huyện úy.
“Chẳng trách Kim Phi chẳng cần gì cả, cứ nhất quyết đòi tiêu diệt tp, thì ra là vì nguyên nhân này”.
Chu lão gia hiểu ra gật đầu: “Hắn mua chuộc lòng người làm gì, lẽ nào định mưu phản sao?”
“Chuyện này chắc chỉ có mình hắn mới biết…”
Bành lão gia đột nhiên nhìn Triệu huyện úy nói: “Đại nhân, ngài có thể dùng chuyện này để uy hiếp hắn không?”
Trong thời đại phong kiến đế quyền, làm yên lòng dân là việc chỉ hoàng đế có thể làm, nếu các đại thần làm điều này, họ sẽ bị nghi ngờ là phản quốc.
Trong suốt các triều đại, có rất nhiều quan lại bị hoàng đế chém đầu vì chuyện này.
“Ngươi nghĩ ta có tư cách vào thượng triều không?”
Triệu huyện úy liếc nhìn hai người họ một cái: “Ta muốn tố cáo Kim Phỉ, e là cái Kim Xuyên này cũng không ra nổi! Hơn nữa trấn áp tp trước giờ vẫn là quy tắc dưới quyền cai trị của hoàng đế, ai có thể làm gì hắn được chứ?”
Mặc dù là bạo chúa ở Kim Xuyên, nhưng toàn bộ Đại Khang thì ông ta chẳng là cái thá gì cả. Theo luật lệ, huyện úy có chuyện gì thì phải báo cáo lên huyện lệnh, sau đó huyện lệnh báo cáo lên quận trưởng, sau đó quận trưởng lại báo lên Tây Xuyên Mục, cuối cùng mới đến các nội, các nội cảm thấy cần thiết thì mới bẩm báo lên hoàng đế.
Huyện lệnh Kim Xuyên không có sự nâng đỡ của Chu sư gia, gần đây đang nhiều lần hoạt động, muốn kiểm soát nha môn, làm sao có thề đắc tội với Kim Phỉ trong thời điểm mấu chốt này được?
/zVậy phải làm thế nào, lẽ nào chúng ta trơ mắt đứng nhìn Kim Phi tiêu diệt thành quả mà chúng ta khó khăn lắm mới tạo nên được sao?”, Chu lão gia hỏi.
“Hiện tại chỉ còn một con đường cuối cùng thôi”.
Triệu huyện úy thở dài một hơi: “Lão Bành, gọi Phùng tiên sinh thuộc hạ của ngươi tới đây”.