Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 284 Mai phục
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 284 Mai phục
Chương 284: Mai phục
“Tìm Phùng tiên sinh?”
Bành lão gia và Chu lão gia nhìn nhau, đều hiểu ý của Triệu huyện úy.
Phùng tiên sinh là thuộc hạ dưới trướng Bành lão gia chuyên dùng những thủ đoạn xấu xa làm những chuyện bẩn thỉu, trước đây khi đối phó với đội trấn áp thổ phỉ toàn bộ dều do một tay Phùng tiên sinh sắp xếp.
Triệu huyện úy vì sao lại tìm ông ta, không cần nói cũng biết.
“Đại nhân, ngài không phải nói chúng ta không được động vào Kim Phi sao?”
Chu lão gia hỏi.
“Ai nói chúng ta động vào Kim Phi?”
Triệu huyện úy liếc mắc nhìn Chu lão gia một cái: “Nghe nói đại đương gia của núi Đăng Đài và đại đương gia của Hắc Thủy Câu là anh em sinh tử, đội trấn áp thổ phỉ tiêu diệt núi Đăng Đài, Hắc Thủy Câu muốn tìm hắn báo thù, có liên quan gì đến chúng ta sao?”
Triệu huyện úy làm quan nhiều năm, từ lâu đã hình thành thói quen chuẩn bị trước mọi việc, mặc dù sớm đã phủ nhận ý kiến trừ khừ Kim Phi của Chu lão gia, nhưng vẫn luôn tính
toán trong lòng.
Nếu như Kim Phi đồng ý thương lượng, vậy thì là tốt nhất.
Nếu như không đồng ý, ông ta cũng không thể không có chút đường lui nào.
Phùng tiên sinh chính là đường lui mà ông ta nghĩ tới.
“vẫn là đại nhân túc kế đa mưu”.
Hai mắt Bành lão gia và Chu lão gia lập tức sáng lên.
Đúng vậy, Kim Phỉ là do bị thổ phỉ báo thù mà chết, cho dù Khánh Hoài có quay về thì cũng không thể làm gì bọn họ được.
Kim Phi chết rồi, làng Tây Hà nhất định sẽ đại loạn.
Phùng tiên sinh rất nhanh đã tới, mấy người bọn họ thương lượng trong phòng nửa tiếng đồng hồ.
“Chuyện này liên quan đến tính mạng của người nhà tất cả chúng ta, bảo người của ngươi cẩn thận một chút”.
Triệu huyện úy nhắc nhở.
“Đại nhân yên tâm, thần tìm thêm vài người, bảo đảm sẽ không để lộ chút dấu vết
nào.
Phùng tiên sinh tự tin nói.
Lúc này Kim Phỉ không hề biết rằng căn phòng bên cạnh đang âm thầm lên kế hoạch hại mình, đang mải mê cùng Khánh Mộ Lam bàn luận binh pháp.
Vì các hộ vệ lần lượt ăn cơm, mãi đến ba giờ chiều Kìm Phi mới rời khỏi tửu lâu Ngụy gia.
“Tiên sinh, chưởng quầy nói rằng tiền ăn của chúng ta Triệu huyện úy đã trả rồi”.
Lúc này tiều đội trưởng phụ trách đội hộ vệ nói.
“Thanh toán rồi thì thôi, chúng ta về đỉ”.
Kim Phỉ tùy ý nói.
“Tiên sinh, bây giờ đã sắp ba gìờ rồi, xe ngựa không chạy nhanh được, đợi chúng ta quay về làng Tây Hà, e rằng trời cũng sắp tối rồi”.
Lão Hắc nhắc nhở: “Bởi vì đội trấn áp thổ phỉ, gần đây rất nhiều nhóm thổ phỉ đều đem lòng bất mãn với chúng ta, chi bằng ngày mai quay về đi?”
“Huyện phủ cũng không phải nơi an toàn tuyệt đối, cứ quay về đi”.
Kim Phỉ bất lực nói.
Huyện úy hận không thể lập tức giết chết y, ở lại địa bàn của ông ta một đêm còn nguy hiểm hơn việc lên đường quay về.
Dù sao gần đây độỉ trấn áp thổ phỉ vẫn đang không ngừng hành động, rất nhiều nhóm thổ phỉ đều sợ hãi trốn hết đỉ, đặc biệt là trên đường quay về làng Tây Hà thì rất ít gặp, khả năng bị tấn công là không cao.
Cho dù gặp phải thì mấy nhóm thổ phỉ lớn nhất quận Kim Xuyên cũng đã bị y phong tỏa hết rồi, đội hộ vệ của y và Khánh Mộ Lam cộng lại hơn hai mươi người, đối phó với mấy đám thổ phỉ cỏn con có là gì.
Lão Hắc thấy Kim Phi kiên trì như vậy cũng không nói thêm gì nữa, lập tức sắp xếp đội hình xuất phát.
Trong rừng rậm, hai thợ săn một cao một thấp đang loay hoay trên đường đi.
“Lão Đường, ngươi xem ngươi tìm đường kiểu gì vậy? Khó đi quá đi”.
Người thợ săn cao lớn phàn nàn trong khi cầm một con dao rựa và chặt những cái gai cản đường.
“Con đường này trước đây không khó đi như vậy, năm nay mưa lớn, dây leo mọc tùm lum”.
Người thợ săn thấp nói: “Đừng phàn nàn nữa, qua ngọn núi này, con đường chính ở phía dưới1′.
“Đi săn khổ quá, đợi Kim tiên sinh tiêu diệt Hắc Thủy Câu, ta sẽ quay về trồng ruộng, cả đời này không lên núi nữa”, thợ săn cao nói.
“Yên tâm đỉ, không cần đợi lâu đâu, Hắc Thủy Câu bây giờ đã bị Kim tiên sinh bao vây rồi, đợi Kim tiên sinh phái người ra tay, nhất định có thể tiêu diệt bọn chúng”.
Thợ săn thấp nói một cách chắc nịch.
“Hi vọng là vậy”.
Hai người nói chuyện phiếm fôỉ đi lên đỉnh núi.
Người thợ săn cao đang định vung rìu mở đường thì bất ngờ bị người thợ săn thấp kéo lại.
“Này, phía trước có người”.
Thợ săn thấp nói, chỉ vào bên dưới.
Người thợ săn cao men theo ngón tay nhìn xuống dưới, quả nhiên nhìn thấy một đám người nấp sau bụi cây dưới chân núi.
“Lại là đám thổ phỉ chết tiệt”, thợ săn cao không khỏi chửi rủa một câu: “Đội trấn áp thổ phỉ làng Tây Hà ngày nào cũng đi tuần, bọn chúng dám lộ mặt sao?”
“Bọn chúng không nhảy lung tung mấy ngày được đâu, đợi Kim tiên sinh ra tay, nhất định sẽ xử gọn bọn chúng!”
Thợ săn thấp nói: “Chúng ta quay về đi, hay là ở đây đợi thêm một lúc?”
“Chúng ta đi bao lâu mới tới được đây, quay về mất hơn một tiếng, hay là cứ đợi đi”.
Thợ săn cao nói: “Hơn nữa, đợi một chút xem náo nhiệt đi, cũng không biết lần này đến lượt aỉ xui xẻo”.
Thợ săn thấp cũng hơi mệt rồi, nghe xong liền ngồi xuống.
Không bao lâu bọn họ nhìn thấy một đám thổ phỉ khác tới.
“Không lẽ chúng ta gặp cảnh thổ phỉ tranh địa bàn rồi sao?”
Thợ săn cao hào hứng nói.
“Có khả năng, bây giờ ba nhóm thổ phỉ lớn đều đã bị Kim tiên sinh phong tỏa rồi, có thể là đám thổ phỉ nhỏ cảm thấy cơ hội của bọn chúng tới rồi”.
Thợ săn thấp cúi đầu nhìn xuống.
“Một đám chết giẫm, chết hết luôn đi cho rồi”.
Người cao hưng phấn xoa tay: “Nếu như chúng tự đánh nhau một lúc xong đội trâh áp thổ phỉ tới thì tốt quá, thu dọn cả lũ luôn”.
“Ngươi nói bé thôi, cũng đừng có đứng cao như vậy, nhỡ bị thổ phỉ nhìn thấy thì làm sao?”
Người thấp đá vào mông người cao một cái.
“Nhìn thấy thì làm sao? Thổ phỉ ở trong rừng làm sao có thể đuổi kịp chúng ta?”
Người cao không nghĩ như vậy: “Ngươi tới mà xem, đám thổ phỉ phía sau tới rồi”.
Thường ngày hiếm khi nhìn thấy thổ phỉ, thợ săn thấp cũng hóng hớt đứng dậy xem.
Nhưng điều họ không ngờ tới là hai nhóm thổ phỉ không đánh nhau mà liên kết lại với nhau, nấp sau bụi cây.
“Thì ra không phải bọn chúng giành địa bàn”, người cao thất vọng nói.
Đang nói thì lại nhìn thấy thêm một đám thổ phỉ nữa tụ tập lại với hai đám trước đó.
Lúc này đám thổ phỉ tụ tập dưới chân núi
đã hơn 150 người.
“Trời ơi, ba nhóm thổ phỉ rồi, xem ra bọn chúng đang đợi một miếng mời béo bở đây”.
Người cao hưng phấn nói: “Lão Đường, ngươi mau xem, bọn chúng chuẩn bị chặt cây chặn đường… Này, bên kia có một đội ngựa đi tới, liệu có phải chính là con cừu béo mà bọn chúng đang đợi sao?”
Thợ săn thấp quay đầu nhìn qua, chỉ thấy một đội ngựa đang men theo đường núi quanh co cách đó vài dặm.
Giữa đội ngựa có một chiếc xe ngựa.
“Không hay rồi, là Kim tiên sinh!”
Sắc mặt thợ săn thấp lập tức thay đổi.
“Cái gì, thổ phỉ muốn cướp Kim tiên sinh sao?”
Nét mặt hưng phấn cũng biến thành khiếp sợ cùng tức giận trên mặt thợ săn cao: “Lão Đường, ngươi không nhìn lầm chứ?”
“Trước đáy ta từng tới săn lợn rừng ở gần làng Tây Hà, từng thấy chiếc xe ngựa này rồi. Hơn nữa ngoại trừ Kim tiên sinh, Kim Xuyên còn ai có thể thành lập một đội kỵ binh như này chứ?”
Thợ săn thấp vội vàng đứng dậy: “Không hay rồi, chúng ta phải đi báo cho Kim tiên sinh”.
“Kim tiên sinh sắp tới rồi, chúng ta vòng qua đám thổ phỉ thì không kịp đâu”.
Thợ săn cao nqăn thơ săn thấp lai.