Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 286 Ta biết đường
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 286 Ta biết đường
Chương 286: Ta biết đường
“Hạ Nhi, lên đi!”
Kim Phi vươn tay ôm Quan Hạ Nhi lên ngựa: “Tiểu Bắc, lên ngựa của Mộ Lam đi!”
“Vâng!”
Đường Tiểu Bắc đồng ý, nắm tay Khánh Mộ Lam và lên ngựa.
Lão Hắc cắt đứt dây buộc ngựa kéo xe, rồi sai cựu bỉnh đánh xe ra giữa đường.
Tuy là đường chính, nhưng là đường núỉ, không rộng lắm, bị chiếc xe chặn kín đường.
A Mai mở cửa xe ngựa, từ bên trong lấy ra một chiếc nỏ cầm tay hạng nặng cùng một hộp tên.
Trọng nỏ nhiều bộ phận làm bằng thép, cán tên cũng làm từ gỗ rất nặng, tổng cộng lên tới hơn hai trăm cân, bình thường cũng rất ít nam binh có thể khiêng nó.
Nhưng A Mai, người trông gầy gò và yếu ớt, đã dùng hết sức nhấc chiếc hộp lên và đặt nó một cách chắc chắn trên lưng chiến mã kéo xe theo cách đã diễn tập trước đó.
“Lão Hắc, mang theo vị huynh đệ này đi!”
Kim Phi nhìn thấy người thợ săn liền quay
lại dặn dò.
Nếu không có thợ săn đến báo tin thì có lẽ họ đã lao vào vòng vây của thổ phỉ.
Người thợ săn liều mạng nhắc nhở, Kim Phi cũng không thể mặc kệ sự sống chết của người ta.
“Lão Trương, mang hắn đi!”
Lão Hắc hét lên, một cựu binh gầy kéo người thợ săn lên ngựa.
Hí!
Thấy mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, Kim Phi lắc dây cương, cho ngựa phỉ nước đạỉ trên đường núi.
Họ vừa đi thì bọn thổ phỉ đến.
Nhưng con đường núi nhỏ hẹp đã bị chặn bởi chiếc xe nằm ngang và những cái cây nhỏ.
Đợi khi chúng rời được cái xe ngựa, Kim Phi và những người khác đã cưỡi ngựa đi được ba dặm.
■’Chết tiệt, dều là tại tên đần kia, nếu không phải hắn, Kim Phi căn bản không thoát được!”
Tên thủ lĩnh thổ phỉ trên mặt có vết sẹo cay cú nói.
Những kẻ thuê chúng sẵn sàng trả hai
nghìn lượng bạc cho mạng sống của Kim Phỉ, một trăm lượng cho một cựu binh và năm mươi lượng cho một nữ binh.
Trong mắt của chúng, đám Kim Phi chính là một núi bạc.
Tuy rằng hắn phải chia tiền với hai tên thổ phỉ kia, nhưng chắc chắn sẽ cầm trong tay trên hai ngàn lượng.
Nhưng bây giờ ngân lượng đã chạy trốn rồi.
Ve việc Khánh Hoài có trả thù sau khỉ giết Kim Phi hay không, tên mặt sẹo không quan tâm.
Hắn vốn là kẻ liều mạng, có tiền thì đi đâu mà chẳng được.
Khỉ Khánh Hoài nhận được tin tức và vội vã trở về thì hắn đã cao chạy xa bay ở nơi nào rồi ấy.
“Lão Lưu luôn làm việc không chê vào đâu được, Kim Phỉ nhất định sẽ không chạy thoát đâu”.
Một tên trùm khác mập mạp buồn bực nói: “Chúng ta tiếp tục đuổi theo đi, ta tin Kim Phi sẽ không chạy thoát được đâu!”
“Lão Sở, nói thật cho ta biết, ngươi biết cái
gì rồi đúng không?”, tên mặt sẹo hỏi: “Có phải lão Lưu cho người mai phục phía sau không?”
irTa không biết, nhưng ta biết tính cách lão Lưu, hiện tại đã bố trí xong, sẽ không nghĩ tới khả năng này”.
Tên mập mạp hỏi: “Lão Trần, ngươi thấy thế nào? Đuổi hay không đuổi?”
“Đã đuổi tới đây rồi, thì đuổi theo thêm vài bước nữa đi”.
Nhóm thổ phỉ cuối cùng cũng thống nhất.
Vì vậy, bọn thổ phỉ tiếp tục đuổi theo con đường chính.
Tên trùm mập đã đoán đúng, đỉ về phía trước năm dặm nữa, Kim Phi tưởng đã cắt đuôi được đám thổ phỉ, đang suy nghĩ xem nên đi đâu trước, thì một thân cây đột nhiên đổ xuống.
Cây này to bằng cái thùng, nếu bị đập trúng có khi sẽ biến thành bánh thịt cũng nên!
Kim Phi gần như vô thức ghìm ngựa lại!
Con ngựa hí lên một tiếng, tốc độ nhanh chóng giảm xuống, Kim Phi và Quan Hạ Nhỉ đồng thời ngã xuống phía trước.
Nhưng dù sao nó cũng là giống ngựa ưu tú chạy trên đồng cỏ, chiến mã chỉ chạy về phía
trước bốn, năm mét thì đột ngột dừng lại.
Bùm!
Cây lớn quét một đường ngay trước mũi ngựa đập vào đường núi, tung lên từng đợt bụi mù mịt.
Kim Phỉ nhanh chóng cúi xuống để che cho Quan Hạ Nhỉ, nhưng lưng y lại bị cành cây cọ vào rõ đau, mặt cũng bị trầy xước.
Nhưng Lão Hắc chạy phía trước lại không may mắn như vậy, con ngựa bị cái cây đập trúng, cổ ngựa bị đè nát.
May mắn thay, Lão Hắc đã phản ứng kịp thời và nhanh chóng lao sang một bên đường.
Dù mũi bị bầm tím và mặt sưng vù do quán tính nhưng cuối cùng vẫn giữ được mạng sống của mình.
Tất cả các cựu bỉnh khác đi theo phía sau đều dừng lại, nhưng hai nữ binh vì kỹ năng cưỡi ngựa kém đã va vào ngựa của người khác, khiến cảnh tượng có chút hỗn loạn.
Khỉ Kim Phỉ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy phía sau gốc cây lớn, một đám thổ phỉ không biết từ đâu lao ra, số lượng cũng không ít hơn vừa rồi.
“Gỉết Kim Phi, mỗi người thưởng mười
lượng bạc!”
Một tên thổ phỉ giơ dao hét lên.
Mục đích của việc trở thành thổ phỉ là gì, không vì tiền thì vì gì?
Bọn thổ phỉ xông tới la hét đầy phấn khích.
Lúc này nữ binh còn đang hỗn loạn, ngựa chen chúc trên đường núi chật hẹp, căn bản không thể quay đầu lạỉ.
“Mọi người, bỏ ngựa!”
Kim Phỉ lập tức hét lớn: “Lão Hắc, ngăn cản chúng! Các nữ bỉnh dùng nỏ yểm hộ!”
“Vâng!”
Theo mệnh lệnh của Kìm Phỉ, tất cả các cựu binh và nữ bỉnh đều nhảy xuống ngựa.
Mười cựu bỉnh lập tức đứng thành hai hàng, hai tay cầm đao, tư thế ngồi xổm đứng trước gốc cây!
Trong khỉ đó, mười nữ cận vệ của Khánh Mộ Lam tháo chiếc nỏ gấp từ thắt lưng của họ ra và nhanh chóng lên dây cót.
Vút vù vù!…
Trong giây tiếp theo, mười mũi tên bay ra, bay qua đầu đám cự binh, mười tên thổ phỉ ở phía đối diện đã ngã xuống.
Nhưng sau đó lại có nhiều tên thổ phỉ khác xông lên!
Điều khủng khiếp hơn là những tên thổ phỉ xông lên cũng chuẩn bị sẵn lá chắn.
Đợt bắn thứ hai đều bị tấm khiên chặn lại.
“Giết!”
Bọn thổ phỉ hét lên và nhảy qua cái cây lớn!
Tuy nhiên, thứ chào đón chúng là những con dao màu đen tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo!
Vệ sĩ riêng của Kim Phi đều được lựa chọn cẩn thận trong số những cựu binh, không chỉ có tay nghề cao mà còn phối hợp ăn ý với nhau, đám thổ phi ô hợp hoàn toàn không có cửa so sánh.
Tất cả những tên thổ phỉ xông lên trong đợt đầu tiên đều bị các cựu binh tiêu diệt nhanh chóng.
Đáng tiếc thổ phỉ xông tới càng ngày càng nhiều, nam bỉnh bởi vì đánh giáp lá cà cũng dám giữ tư thế nửa ngồi nữa, nữ binh cũng không dám tùy ý bắn tên, sợ sơ ý bị thương những nam binh.
‘Tiên sinh, đối diện thổ phỉ quá nhiều, chúng ta đang bị đẩy lùỉ, chờ thổ phỉ phía sau
chạy tới, chúng ta sẽ bị công kích từ hai bên mat”.
Khánh Mộ Lam nhắc nhở: “Tiên sinh, có thể làm gì bây giờ?”
“Đừng nói chuyện, ta đang suy nghĩ!”
Kim Phỉ nhìn địa hình xung quanh, trong đầu nhanh chóng nghĩ biện pháp đối phó.
Đáng tiếc nơi này rõ ràng đã bị thổ phỉ lựa chọn cẩn thận, ngoại trừ đại thụ bị hạ ở ven đường chính là vách núi dựng đứng, căn bản không có khả năng leo lên.
Bên kia là một vách đá cao hơn mười mét, không có đường đi.
Nói cách khác, họ đã bị mắc kẹt trên con đường núi hẹp này.
Hơn nữa, thổ phỉ phía sau có thể đánh tới bất cứ lúc nào, thời gian Kim Phi còn lại quá ngắn, khó có thể nghĩ ra biện pháp tốt!
Ngay khi Kim Phi đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, người thợ săn thấp bé đã lấy hết can đảm và đến gần y và nói:
“Kim tiên sinh, ta là thợ săn, thường xuyên tới khu vực này săn bắn, ta biết có một con đường lên núi, bên kia phòng ngự cũng dễ dàng hơn!”