Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 289 Lại ra trận
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 289 Lại ra trận
Chương 289: Lại ra trận
Kim Phi luôn tin rằng giao chuyện chuyên môn cho người có chuyên ngành làm thì mỗi người mới có thể phát huy được tác dụng của bản thân.
Y là một kỹ sư công trình chứ không phải chiến sĩ nên y thích ở trong phòng thí nghiệm hơn là chiến trường.
Nếu có cách nào khác, y cũng sẽ không chạy đến tiền tuyến đề chiến đấu.
Nhưng bây giờ không đi không được.
Tay cung tiễn của thổ phỉ là điều mà Kim Phi không lường trước, dẫn đến cựu binh bỗng chốc bị thương quá nửa.
Cựu binh là lực lượng bảo vệ mạnh nhất hiện giờ của họ, nếu không có mấy người Lão Hắc, chỉ dựa vào binh lính nữ thì không thể bảo vệ được miệng núi.
Họ cũng sẽ mất đỉ ưu thế địa hình duy nhất.
Thế nên dù thế nào cũng phải nghĩ cách cứu viện Lão Hắc, bảo vệ phòng tuyến cuối cùng này.
“A Lan, dẫn những người còn lại đi theo ta”.
Kim Phỉ ra lệnh, các binh lính nữ đều thu nỏ lại, rút dao từ thắt lưng ra đi theo Kim Phi ra khỏi núi, chạy về phía mấy người Lão Hắc.
Thợ săn do dự một chốc rồi cũng rút rìu ở thắt lưng ra đi sát theo phía sau Kim Phi.
“Tướng công..”
Quan Hạ Nhỉ che miệng, mắt đỏ bừng.
“Không được khóc”.
Khánh Mộ Lam trợn mắt nhìn Quan Hạ Nhi: “Đàn ông trong quân đỉ chiến đấu, phụ nữ khóc không may mắn”.
Vừa nghe thế, Quan Hạ Nhỉ cố gắng kìm nước mắt.
Đường Tiểu Bắc trông hơi lo lắng, cũng hơi phấn khích, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cô ấy nắm chặt cung nỏ nhỏ mà Kim Phi tạo ra cho cô ây, luôn ở trong trạng thái sẵn sàng tấn công.
“A Mai, chúng ta đi khống chế cung nỏ hạng nặng”.
Khánh Mộ Lam sắp xếp: “Tiểu Bắc, Hạ Nhi, chẳng phải hai người từng học cung nỏ sao? Canh tay cung tiễn đốỉ diện cho ta, chỉ cần chúng dám bỏ khiên xuống, lập tức bắn chúng cho ta, nghe rõ chưa?”
“Đã nghe rõ!”
Đường Tiểu Bắc giơ cây nỏ trong tay lên.
Quan Hạ Nhi cũng gật đầu.
Khánh Mộ Lam gật đầu, dẫn theo A Mai chạy đến bên cạnh cung nỏ hạng nặng.
Cô ấy phụ trách nhắm chuẩn xác để tấn công, A Mai phụ trách kéo căng dây cung.
“A Mai, nếu chúng ta không chống đỡ nổi, ngươi phải nghĩ cách dẫn tiên sinh ra ngoài”.
Khánh Mộ Lam bỗng quay sang A Mai, sắc mặt nghiêm túc chưa từng có.
‘Vậy tiểu thư phải làm sao?”
A Mai hỏi.
Cô ấy là thị vệ thân cận của Khánh Mộ Lam chứ không phải của Kim Phi.
Mặc dù cô ấy có ấn tượng rất tốt với Kim Phỉ, bình thường Kim Phỉ cũng tìm cô ấy giúp đỡ, chỉ cần bên Khánh Mộ Lam không có việc, cô ấy cũng vui vẻ nghe theo sự sắp xếp của Kim Phi.
Nhưng đến lúc cận kề sinh tử, người đầu tiên cô ấy ưu tiên bảo vệ vẫn là Khánh Mộ Lam.
“A Mai, biết tại sao ta muốn đến Kim Xuyên không?”
Khánh Mộ Lam quay đầu lại nhìn về phía Bắc: “Khánh Hoài ca từng nói với ta Đại Khang không có ai cũng được, chỉ duy nhất không thể không có tiên sinh.
Khánh Hoài ca bảo ta đến Kim Xuyên không chỉ là học nghệ mà quan trọng hơn là bảo vệ tiên sinh, vì Khánh Hoài ca nói, y là người duy nhất có thể ngăn chặn được đám giặc ở thảo nguyên phía Bắc đề người dân Đạỉ Khang không bị diệt vong”.
ở thời đại Hoàng quyền, những lời này của Khánh Mộ Lam chắc chắn là đại nghịch bất đạo.
Nếu là bình thường, Khánh Mộ Lam sẽ không nói thế, nhưng bây giờ tính mạng của họ đang gặp nguy hiểm, cô ấy không nghĩ nhiều đến thế.
“Thế nên A Mai à, ta ra lệnh cho ngươi, nếu tiên sinh gặp nguy hiểm thì phải nghĩ mọi cách dẫn tiên sinh đi, nghe chưa?”
Khánh Mộ Lam nhìn A Mai.
A Mai do dự một hồi nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đáp: ‘Vâng”.
Lúc này Khánh Mộ Lam mới yên tâm nhìn xuống dưới.
Lúc này Kim Phi đã dẫn binh lính nữ chạy đến sườn núi.
Lão Hắc dẫn theo bốn cựu binh có võ thuật cao đã khai chiến với thổ phỉ.
Không chỉ sự hỗ trợ của đồng đội mấy người Lão Hắc rất mất sức nhưng vẫn cầm cự được.
“A Trúc, A Quyên, các cô dẫn các huynh đệ bị thương về. A Lan, cô dẫn bốn người đến hỗ trợ phía sau mấy người Lão Hắc, những người còn lại tự do hành động, chủ yếu là đề phòng tay cung tiễn của đối phương”.
Kim Phỉ vừa nhặt con dao mà các cựu binh hy sinh để lại ở dưới đất lên vừa nhanh chóng sắp xếp bày bố.
Mặc dù sức chiến đấu của các binh lính nữ không bằng binh lính nam nhưng đánh hỗ trợ phía sau mấy người Lão Hắc gì đó thì không thành vấn đề.
Áp lực của mấy người Lão Hắc được giảm xuống, vững vàng bảo vệ đường giao.
Tay cung tiễn bên thổ phỉ ở phía sau đội Cảm Tử nhìn thấy bỉnh lính nữ cũng gia nhập chiến trường đều bỏ khiên xuống, lại giơ cung lên.
“Cuối cùng các ngươi cũng dám lộ đầu”.
Khánh Mộ Lam nãy giờ nhìn chằm chằm các tay cung tiên hừ một tiếng, giơ tay lên nhắm vào một tên trong đó bắn.
Còn hai bỉnh lính nữ tự do hành động như cô ấy và Quan Hạ Nhỉ, Đường Tiểu Bắc.
Lần này các tay cung tiễn của bọn thổ phỉ còn chưa kịp lắp tên vào đã bị mũi tên bắn chết bốn người.
Hai người còn lại chưa bị gì không phải là thủ pháp của mấy người Khánh Mộ Lam không tốt mà là không nói trước với nhau mục tiêu của mình, có hai người trong đó tấn công vào cùng một tên.
Mà Đường Tiểu Bắc không bắn trúng…
Mặc dù hai tên còn lại vẫn chưa chết nhưng hoảng sợ cầm khiên lên ngồi xổm dưới đất, không dám lộ đầu ra nữa.
“Kìm Phi ra trận, hộ vệ chắc chắn không dám dùng cung nỏ hạng nặng nữa, mọi người lên đi”.
Bọn thổ phỉ dưới chân núi vừa thấy cựu bỉnh và đội Cảm Tử của thổ phỉ đánh nhau bèn dẫn theo đám thổ phỉ còn lại chạy lên.
Trên con đường núi hẹp bỗng chốc khắp
nơi dều là đầu người.
“Các huynh đệ, kiên trì!”
Kim Phỉ đỏ mắt nói: “Tin ta, chỉ cần kiên trì đến trời tối, ta nhất định sẽ dẫn dắt mọi người sống sót”.
“Ha ha, nếu không nhờ tiên sinh, con trai ta đã không có tiền mua thuốc chữa bệnh từ lâu rồi, từ ngày đến làng Tây Hà, mạng của ta đã là của tiên sinh”.
Lão Hắc nhấc chân đạp một tên thổ phỉ đối diện bật cười nói: “Không tin tiên sinh thì ta còn có thể tin ai?”
“Ha ha, ta cũng thế”.
Các cựu binh khác cũng nói theo.
Mặc dù các binh lính nữ không nói gì nhưng lại dùng hành động để chứng minh.
Lúc này con đường núi trước mặt cựu binh đã nhuộm đầy máu của thổ phỉ nhưng cường độ tác chiến cao vẫn tiếp tục khiến thế tục tiêu hao quá nhiều, số lượng thổ phỉ lại quá nhiều, mấy người Lão Hắc dần không chịu được nữa.
Cuối cùng có một cựu binh không tránh kịp bị tên thổ phỉ đâm trúng vào cánh tay phải, con dao màu đen bỗng chốc rơi xuống đất.
Sau đó chân lại bị đâm một dao.
Tên thổ phỉ tỏ ra vui mừng, giơ dao lên định đâm vào cổ cựu binh.
Trong tay cựu bỉnh không có dao, căn bản không tránh được.
Đúng lúc này, A Lan hỗ trợ phía sau kéo cổ áo cựu binh khiến ông ta bị kéo về, mình thì bổ sung vào vị trí của cựu binh.
A Lan nãy giờ không tác chiến trực diện với thổ phỉ nên thể lực vẫn tràn trề, sau khi thay vào vị trí của cựu binh lại liên tiếp giết được bốn tên, giảm đi áp lực cho các cựu binh.
Biểu hiện của A Lan khiến Kim Phi khá bất ngờ.
Y không ngờ bỉnh lính nữ lại tiến bộ đến thế.
Thế lực của các cựu binh bị tiêu hao rất nhiều, Kim Phi sợ nếu họ còn đánh tiếp sẽ nhanh chóng xuất hiện thương vong, nếu bỉnh lính nữ đã có thể làm được, Kim Phỉ lập tức sắp xếp các binh lính nữ tìm cơ hội tạm thời thay thế bỉnh lính nam.
Mười mấy phút sau, bốn người Lão Hắc cũng được binh lính nữ thay thế, thở hổn hển lùi về sau.
Liên tục tác chiến gần nửa tiếng, thần kinh lúc nào cũng căng thẳng cực độ, họ đã sắp mệt bở hơi rồi.
Kim Phỉ cũng phải đích thân ra trận, dẫn theo thợ săn và ba bỉnh lính nữ còn lại trở thành hỗ trợ cho mấy người A Lan.
“Hắn là Kim Phi ở làng Tây Hà, các huynh đệ xông lên, ông cả đã nói ai giết được Kim Phi thì thưởng hai trăm lượng bạc”.
Có một tên thổ phỉ nhận ra Kim Phi, sau đó tất cả thổ phỉ đều giẫm lên thỉ thể lao đến như mấy kẻ điên.
A Lam và A Cúc chặn trước mặt Kim Phi, áp lực bỗnq chốc tănq lên.