Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 290 Đợi đến tối
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 290 Đợi đến tối
Chương 290: Đợi đến tối
Bọn thổ phỉ đêu đỏ mắt với sự kích thích của hai trăm lượng bạc.
Hoàn toàn không quan tâm đến các bỉnh lính nữ nữa, lao đến bên trái chỗ Kim Phỉ.
Áp lực của A Lan và A Cúc bỗng chốc tăng lên gấp mấy lần, tiết tấu phòng thủ cũng loạn nhịp.
Chống đỡ không đến một phút, chân A Cúc đã bị đâm một dao.
Kim Phỉ vội kéo cô ấy về, thợ săn không đợi Kim Phỉ bước đến đã giành tiến đến trước một bước bổ sung vào vị trí của A Cúc.
Nhưng năm đó ông ta chỉ là một thủy binh, lại chưa từng được huấn luyện có hệ thống của làng Tây Hà, hoàn toàn không biết cách phối hợp với A Cúc bên cạnh, chỉ biết sử dụng một cái rìu rồi chém loạn xạ.
Nhưng cũng may khí thế của ông ta rất hung hãn, tiếng gào cũng lớn nên bọn thổ phỉ bị giữ chân lại.
“Các huynh đệ, không thể nghỉ ngơỉ, phải mau chóng đưa tiên sinh đi”.
Lão Hắc hít sâu một hơi, bò dậy từ dưới đất dẫn ba cựu binh vẫn còn có thể tác chiến
còn lại lao lên.
“Tiên sinh, ngươi đứng đây lại gây sự chú ý, mau lùi về đi”.
Lão Hắc chạy đến cạnh Kim Phi kéo y về phía sau.
Kim Phỉ cũng nhận ra điều này nên không khách sáo với Lão Hắc, vội vàng rút về phía sau, đỡ binh sĩ bị thương dưới đất rút khỏi đỉnh núi.
Một cựu bỉnh khác vượt qua người thợ săn, thế chỗ của y.
“Mọi người gắng sức đi, Kim Phi sắp chạy rồi”.
Tiểu mục đầu trốn ở phía sau vừa thấy Kim Phi định rút đi thì lại châm dầu lửa vào.
Chiến trường càng trở nên hỗn loạn.
Mặc dù các cựu binh có khả năng tác chiến và sự phối hợp hơn hẳn bọn thổ phỉ nhưng aỉ nâỳ cũng đều có vết thương, ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng phát huy bình thường.
Hơn nữa bọn thổ phỉ quá đông người, họ có thể ngăn được một hai tên nhưng không thể chặn được ba tên trở lên.
Thây bọn thổ phỉ lao đến càng lúc càng
nhiều, có thể cuốn cựu bỉnh đi bất cứ lúc nào giống như thủy triều, Kim Phỉ đỡ cựu binh bị thương còn chưa kịp lùi về, Khánh Mộ Lam nhắm chặt mắt.
“A Mai, e là chúng ta không giữ vững được nữa, ngươi dẫn tiên sinh đi đi”.
“Tiểu thư…”
Khuôn mặt của A Mai đầy vẻ bối rối.
“Lẽ nào lời ta nói không có tác dụng sao?”
Khánh Mộ Lam quay đầu lại nói: “Đi mau!”
‘Vâng!”
A Mai nhìn Khánh Mộ Lam rồi nhảy xuống đỉnh núi.
Trước đó Kim Phỉ bị một cành cây lớn đâm vào vai, bây gỉờ cánh tay rất đau, nhìn thấy A Mai chạy đến vội nói: “A Mai, cô đến đúng lúc lắm, mau đỡ ông ấy giúp ta”.
“Tiên sinh, tiểu thư bảo ta dẫn ngài đi”.
A Mai không đỡ người bị thương đó mà ngẩng đầu lên nhìn Kim Phi.
“Dần ta đi ư?”, Kim Phi buồn bực hỏi: “Bọn thổ phỉ đã phong tỏa chật kín đường đi, rời đi thế nào được?”
“Đánh xông ra”.
A Mai bình tĩnh nói.
“Cô nói gì? Đánh xông ra hả?”
Kim Phi nghi ngờ mình nghe lầm, quay đầu lại chỉ bọn thổ phỉ dày đặc trên đường núi: “Nhiều người như vậy sao mà đánh xông ra được?”
“Đây là chuyện của ta, tiên sinh chỉ cần đi theo phía sau ta là được”.
Giọng A Mai vẫn bình tĩnh: “Ta cũng không thể đảm bảo có thể dẫn tiên sinh ra ngoài, nhưng ta có thể đảm bảo sẽ chết trước mặt tiên sinh”.
“Cảm ơn cô, A Mai. Nhưng chúng ta không đánh ra ngoài được, ta cũng sẽ không vứt bỏ vợ mình và Mộ Lam để bỏ chạy một mình”.
Kim Phỉ lắc đầu nói: “Ta không biết rốt cuộc võ công của cô lợi hại thế nào nhưng nếu cô có thể giúp giữ vững miệng núi này, chỉ cần chống đỡ đến tối, ta đảm bảo có thể dẫn mọi người sống sót ra khỏi đây”.
“Tiên sinh, chuyện đến nước này, đừng nói mấy lời cổ vũ tỉnh thần nữa, mọi người đã liều mạng rồi”.
A Mai khá giống Khánh Mộ Lam, luôn cho rằng Kim Phi nói thế là đang cổ vũ tinh thần
binh sĩ.
“Cổ vũ tỉnh thần bỉnh sĩ ư?”
Kim Phi sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra, nói: “A Maỉ, ta không phải đang cổ vũ tinh thần binh sĩ, ta nắm chắc phần thắng thật mà”.
“Chắc chắn thật sao?”
A Mai ngạc nhiên nhìn Kim Phi như chưa từng quen biết.
Cô ấy không hiểu tại sao Kim Phi lại nói thế.
“Chuyện này liên quan đến sự sống chết của mọi người, cô nghĩ ta sẽ nói dối gạt cô sao?”
Kim Phi nói.
“Vậy được ta tin tiên sinh”.
Mặc dù A Mai vẫn không hiểu Kim Phi lấy đâu ra tự tin nhưng Kim Phỉ đã làm quá nhiều việc cô ấy không ngờ đến nên suy nghĩ chốc lát, vẫn chọn tin tưởng Kim Phi.
“Vậy cô mau đỉ giúp Lão Hắc, họ sắp không kiên trì được nữa”, Kim Phi giục.
A Mai gật đầu, tay trái cầm mũi tên, tay phải cầm con dao màu đen chạy đến chiến trường.
Lúc này trên con đường núi hẹp, trận chiến đã gần như ác liệt.
Ngay khỉ mấy người Lão Hắc sắp không chống đỡ được thì A Mai đến.
Cô ấy không thay thế vào vị trí của cựu binh, cũng không hỗ trợ các cựu bỉnh giống A Lan mà nhảy lên qua đỉnh đầu các cựu binh, đáp vào trong đám thổ phỉ.
“A Mai, mau quay lại”.
Kim Phỉ hoảng sợ với hành động của A Mai, vội gọi.
Nhưng ngay sau đó Kim Phi trợn to mắt.
Chỉ thấy khi A Mai đáp xuống thì xoay người, sau đó Kim Phỉ nhìn thấy sáu tên thổ phỉ cách cô ấy gần nhất đều ôm cổ ngã xuống.
Thế nhưng A Mai vẫn chưa dừng tay, cô ấy lao vào đám thổ phỉ hệt một con hổ tấn công đàn cừu.
Con dao màu đen trong tay cô ấy cứ như sống lại, lúc thì tạo ra đường cong đẹp mắt, lúc thì đâm một nhát chí mạng…
“Hóa ra trên thế giới này đúng là có cao thủ võ lâm thật”.
Kim Phi đã biết võ công của A Mai rất tốt
từ lâu nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này.
Không phải là A Mai có thể bay cao giống trong phim kiếm hiệp hay chém một nhát dao xuống tạo ra lưỡi kiếm rộng vài mét, sáng loáng hay gì đó.
Mà là động tác của A Mai cực kỳ nhanh đến nỗi bọn thổ phỉ không kịp phản ứng.
Thậm chí Kim Phi còn không nhìn rõ được.
Hơn nữa rất ác liệt, gần như mỗi khi ra tay đều có thể lấy mạng thổ phỉ.
Một là cắt cổ họng, hai là đâm vào tim.
Có thể nóỉ nhát nào cũng chí mạng.
Mấy người Lão Hắc giải quyết xong đám thổ phỉ phía sau cũng ngây ngốc nhìn bóng lưng A Mai như Kim Phí.
Trong khi huấn luyện ngày thường, họ cũng từng đánh nhau với A Mai nhưng lúc đó A Mai thường không phô diễn hết sức mạnh, mọi người cũng đều sử dụng trường đao không lưỡi, họ cũng không ngờ A Mai lại mạnh đến thế.
Không bất kỳ tên thổ phỉ nào có thể sống sót qua hai chiêu của cô ây, đa số tên thổ phỉ dều bị một nhát trúng họng.
Chỉ một mình cô ấy đã không chỉ chặn
được bọn thổ phỉ mà thậm chí còn đánh xông ra ngoài mười mấy mét.
Bọn thố phỉ vừa rồi còn khí thế hừng hực, bây giờ lại sửng sốt, bị một mình cô ấy giết đến mức run rẩy.
“Kim Phi tìm đáu ra cao thủ lợi hại như vậy chứ?”
Vài tên đứng đầu của bọn thổ phỉ ở dưới chân núi cũng hoảng sợ bởi A Mai.
Tên mập nãy giờ luôn bật cười lúc này cũng không cười nổi nữa, hắng giọng nói: “Các cung tiễn đâu rồi? Mau lên, giết nữ hộ vệ này cho ta”.
Mấy người khác cũng hoàn hồn, đều gọi các cung thủ của mình.
A Mai khỉnh thường liếc nhìn bên dưới rồi nhảy lên.
“Dẩn theo các huynh đệ bị thương và hy sinh rút về đỉnh núi”.
Kim Phi cũng nhân cơ hội này ra lệnh cho các cựu binh và binh lính nữ đưa người bị thường và thi thể các cựu binh hy sinh về đỉnh núi.
Sau đó A Mai cũng lui về.
“Chẳng phải ta bảo ngươi dẫn tiên sinh rời đi sao?”
Khánh Mộ Lam chạy đến trước mặt A Mai hỏi: “Tại sao ngươi không nghe?”
“Tiên sinh nói ngài ấy có cách đánh lui thổ phỉ…”
A Mai vừa rồi còn cường thế đánh thổ phỉ giờ cúi đầu không dám nhìn Khánh Mộ Lam như đứa học sinh tiểu học bị phạm lỗi.
“Mộ Lam, cô đừng trách A Mai”.
Kim Phi chạy nói giúp A Mai: “Tin ta, trời tối thì ta sẽ có cách thật”.