Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 291 Tấn công tâm lý
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 291 Tấn công tâm lý
Chương 291: Tấn công tâm lý
“Tiên sinh, đã đến lúc này rồi, ngài có cách gì thì mau nói ra đi!1′
Khánh Mộ Lam vẫn không tin lắm.
Sau trận chiến khốc liệt vừa nãy, cựu binh và nữ binh thương vong nặng nề, lúc này số người có thề cầm đao ra trận cũng không tới mười người.
Cô ấy thực sự không biết Kim Phi còn có thể làm được gì.
Kim Phỉ liếc nhìn xung quanh, thấy cựu bỉnh và binh lính nữ cũng mang vẻ hoài nghi, nên chỉ đành đi đến chiếc rương gỗ chứa cung nỏ hạng nặng, mở một ngăn ẩn và lấy ra ba ống tre từ bên trong.
“Đây là cách mà ta nói”.
“Đây là cái gì?”
Khánh Mộ Lam nghi ngờ nhìn ống tre, hỏi: “Chỉ dựa vào thứ đồ này liệu có đánh lui được đám thổ phỉ hay không?”
Các cựu binh và binh lính nữ cũng rất tò mò, thậm chí còn gác lại việc băng bó vết thương, tất cả đều ngẩng đầu nhìn ống tre trong tay Kim Phi.
ống tre chỉ có một đoạn, to khoảng bằng cái cốc giữ nhiệt thông dụng đời trước, hai đầu bịt kín, chỉ chừa lại thứ trông như mồi lửa bên ngoài.
Bao gồm cả Quan Hạ Nhi, tất cả mọi người đều chưa từng nhìn thấy thứ đồ này, bọn họ đều không biết Kim Phỉ định làm gì.
“Đây là vũ khí đặc biệt do ta chế tạo!”
Kim Phỉ giơ ống tre lên, bắt đầu giải thích cách sử dụng nó.
Theo lời giải thích của Kim Phi, đôi mắt của tất cả những người xung quanh dều sáng rực lên.
“Tiên sinh, vật này hữu dụng như ngài nói thật sao?”
Khánh Mộ Lam hào hứng hỏi.
Mặc dù cô ấy đã sẵn sàng chết ở đây, nhưng nếu có thể sống thì ai lại muốn chết chứ.
“Tất nhiên, ta đã thử rồi”.
Kim Phỉ tự tin nói.
“Thật tốt quá! Các huynh đệ, nhiều nhất là một giờ nữa trời sẽ tối, mọi người dù thế nào cũng phải cố gắng!”
Khánh Mộ Lam kích động nói: “Không cần
tiết kiệm mũi tên của cung nỏ nặng nữa, A Mai, cô đi giúp các huynh đệ!1′
■’Rõ!1′
Các cựu binh và binh lính nữ còn lại đều phấn khích đồng ý.
Kim Phỉ nhìn xác cựu bỉnh trên mặt đất, cảm thấy hơi khó chịu.
Khi đối phó với kẻ địch, y có thể sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào với trái tim sắt đá. Bất kể kẻ địch chết bao nhiêu, y đều chỉ cảm thấy hơi khó chịu về thị giác và khứu giác, còn có cảm giác ghê tởm, nhưng y không để tâm lắm, chẳng mấy chốc sẽ quên mất.
Nhưng khi dù chỉ một người mà y quen biết chết đi, trong lòng y luôn cảm thấy khó chịu.
Đây là một trong những lý do tại sao y ghét chiến tranh.
Ngay cả khi y đánh thắng, thì chiến tranh cũng không mang lại cho y bất kỳ cảm giác vuỉ vẻ nào.
Y vốn dĩ không phải là một người có dã tâm, chưa bao giờ y nghĩ đến việc chinh phục thiên hạ, kết quả lại bị ép đến mức phải chiến đấu không ngừng nghỉ.
“Tiên sinh, sao vậy?”
Khánh Mộ Lam thấy sắc mặt của Kim Phi không ổn lắm, nhỏ giọng hỏi.
“Ta đang nghĩ, nếu ta sớm biết thổ phỉ có cung thủ và sớm biết thực lực của A Mai giỏi như vậy thì có lẽ bọn họ đã không chết”.
Kim Phỉ nhìn thi thể của người cựu binh, trầm giọng nóỉ: “Thuyên Tử và Tam cẩu Tử đều có hai đứa con. Ta thực sự không biết khi trở về phải nói với con của bọn họ như thế nào, chúng nó không có cha nữa rồi”.
“Tiên sinh, ngài đã từng nói với ta, chiến trường vốn dĩ là nơi dã man và tàn khốc, hơn nữa luôn đầy rẫy tai nạn ngoài ý muốn”.
Khánh Mộ Lam khuyên nhủ: “Chuyện này không trách ngài được, mọi người đều không ngờ được cung thủ của đám thổ phỉ lại dùng tấm khiên để ngăn mũi tên của chúng ta.
Còn về A Mai, thực lực của cô ấy quả thực rất giỏi, nhưng cô ấy cũng sẽ mệt, cho dù cô ấy có lợi thế về địa hình thì cũng không thể một mình chặn hết đám thổ phỉ.
Kẻ nhân từ không thể dẫn binh, đối đầu với kẻ địch không được mềm lòng. Phải dùng hết mọi thủ đoạn để đánh thắng kẻ địch một cách
nhanh nhất, nếu không là tàn ác với chính đồng độỉ của mình.
Tiên sinh, ngài đã dạy ta tất cả những điều này, sao ngài lại quên mất vậy?”
“Ta không quên, ta đều hiểu những đạo lý đó, ta cũng biết mình không làm sai, cũng không áy náy, chỉ là trong lòng cảm thấy không thoải mái”.
Kim Phỉ ngồi xổm xuống, lắc đầu nói: “Đừng lo cho ta, để ta ở một mình một lát là ổn thôi”.
Sự trưởng thành của bất kỳ ai cũng cần một quá trình, Kim Phỉ cũng vậy.
Vài tháng trước, y chỉ là một công nhân cấp cao, ngày ngày tăng ca trong phòng thí nghiệm của còng ty, nhưng giờ y phải cầm dao chiến đấu với thổ phỉ.
Sự thay đổi này buộc y phải thích ứng từ từ.
“Tướng công…”
Không biết từ lúc nào Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc đã đến sau lưng Kim Phi.
Trong tay hai người còn cầm những thứ như băng gạc và rượu.
Kết hôn lâu như vậy, Quan Hạ Nhi chưa bao giờ thấy Kim Phi mệt mỏi như này. Cho dù lần trước y và Chu cẩm ở trong phòng thí nghiệm hai ngày hai đêm không ngủ, cũng không thành bộ dạng như lúc này.
Cả hai dều cảm thấy hơi đau lòng.
Đường Tiểu Bắc cắn răng, định ôm Kim Phỉ thì thấy Kim Phi chợt đứng dậy.
“Được rồi, ta còn chưa đến mức để mấy người đến khai sáng đâu”.
Kim Phỉ dùng sức xoa mặt, khôi phục lại dáng vẻ thường ngày.
Nhưng Đường Tiểu Bắc nhạy cảm có thể cảm nhận được rằng không phải Kim Phỉ đã thực sự nghĩ thông suốt, chỉ là y đang kìm nén cảm xúc trong lòng mà thôi.
Bầu trời càng lúc càng tối, đám thổ phỉ trở nên sốt sắng, mấy tên đứng đầu không thể không thành lập thêm đội cảm tử.
Nhưng lần này Kim Phi đã có tính toán, đội cảm tử của thổ phỉ chỉ mới đến lưng chừng núi, Kim Phi đã bảo Khánh Mộ Lam bắn chiếc nỏ hạng nặng.
Vút!
Cung nỏ nặng gầm rú, bắn vào đội cảm tử.
Nhưng đội cảm tử đã rút kinh nghiệm từ trước, đội ngũ tương đối phân tán, cung nỏ hạng nặng chỉ bắn chết ba tên thổ phỉ.
“Các huynh đệ, mũi tên cung nỏ của bọn chúng không nhiều, chắc chắn đang phải miễn cưỡng sử dụng, chúng ta xông lên đi! Chỉ cần giết chết Kim Phi, đời này chúng ta sẽ không có gì đáng lo ngại!1′
Đội trưởng của đội cảm tử thấy sắc mặt của mấy tên thổ phỉ hơi dao động, nên vội vàng cố vũ trấn an tinh thần.
Nhưng lời vừa dứt, lại một màn mũi tên khác bay về phía hắn, giết chết bốn tên thổ phỉ.
Hơn nữa, A Maỉ cũng cầm một chiếc khiên và đứng trên rìa núỉ.
Đội cảm tử lần này là do mấy tên đứng đầu ép buộc thành lập, rất nhiều thổ phỉ không cam lòng xông lên chịu chết.
Bọn chúng gần như bị cung nỏ hạng nặng vừa rồi dọa sợ chết khiếp, bây giờ dưới đòn tấn công của A Mai, rất nhiều người trong đội cảm tử đã hoàn toàn suy sụp, quay đầu bỏ chạy xuống núi.
Mặc dù thổ phỉ không sợ chết, nhưng không aỉ muốn chết vô ích.
Họ không có tiền trợ cấp cho người thân, chết thì chẳng được gì cả.
Có người dẫn đầu, lập tức có người theo sau, thủ lĩnh của đám thổ phỉ hoàn toàn không ngăn cản được.
Kim Phỉ đứng phía sau A Mai, nhìn thổ phỉ đang hoảng sợ chạy trốn, khóe miệng nở nụ cười.
Trải qua lần uy hiếp này, đám thổ phỉ muốn lập thêm đội cảm tử e rằng cũng không dễ dàng nữa.
Chỉ cần kéo dài đến khi trời tối, chiến thắng sẽ nghiêng về phía Kim Phi!
“Tiên sinh, đây có phải đòn tấn công tâm lý mà ngài nói không?”
Khánh Mộ Lam đứng bên cạnh Kim Phi, hỏi.
“Coi là vậy đi, thổ phỉ sợ uy quyền không sợ đạo đức, chỉ cần đánh cho bọn chúng run cầm cập, bọn chúng mới biết sợ chúng ta, trước khỉ chúng ra tay lần nữa sẽ suy tính nhiều hơn”.
Quả nhiên, có rất nhiều người chết mà vẫn chưa tấn công được lên trên, nhiều tên thổ phỉ đều có ý định rút lui. Phải hơn nửa giờ sau, mấy tên thủ lĩnh mới dùng chiến thuật vừa mềm vừa
cứng, tổ chức lại một đội cảm tử mới.
Nhưng lúc này mặt trời đã lặn.
“Nói chuyện với chúng đỉ”.
Kim Phỉ nhìn Lão Hắc: “Cố gắng trì hoãn càng lâu càng tốt”.
“Vâng!”
Lão Hắc siết lại khố đai lưng, cầm tấm khiên đi tới ngã tư đường, lớn tiếng nói: “Các huynh đệ phía dưới, trời đã tối rồi, bên các ngươi đã chết nhiều người như vậy, ta nghĩ chúng ta đừng đánh nữa, nói chuyện một lát nhé?
Bọn ta ở làng Tây Hà, thứ gì thiếu chứ không thiếu tiền, dù người thuê các ngươi trả giá bao nhiêu, bọn ta cũng sẵn sàng trả gấp đôi!”