Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 293 Vừa mù vừa què
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 293 Vừa mù vừa què
Chương 293: Vừa mù vừa què
“Cái gì vậy?”
“Trời tối quá nhìn không rõ, hình như là ống trúc”.
“Không phải hắn nói là bảo vật sao? ống trúc là bảo vật gì? Còn nóỉ nhìn xong thì sẽ rõ, một cái ống trúc thì có thể khiến chúng ta hiểu được gì chú?”
“Ai mà biết, chẳng phải hắn bảo chúng ta xem sao, vậy thì chúng ta cứ xem đi”.
Sự chú ý của đám đại đương gia và thổ phỉ đêu bị ống trúc trong tay Lão Hắc thu hút.
Trước ánh mắt tò mò của đám thổ phỉ, Lão Hắc nhận lấy cái nhóm lửa từ tay A Lan.
Thổi mạnh một cái, sau đó châm lửa vào ống trúc.
Khi miếng vải dẫn lửa sắp cháy hết, Lão Hắc hét lên một tiếng: “Nhìn cho kỹ đây!”
Sau đó dùng hết sức tung ống trúc này lên không trung.
Ống trúc vẽ một vòng cung trong không trung và bay về phía bọn thổ phỉ dưới chân núi.
Ánh mắt của đám thổ phỉ cũng chuyển động theo ống trúc, hông ai để ý Lão Hắc đã ngồi xổm trên mặt đất, dùng hai tay che chặt hai mắt, vùi đầu vào trong đầu gối.
Không chỉ Lão Hắc, mà tất cả các cựu chiến bỉnh và nữ binh lính, bao gồm Kim Phỉ, Quan Hạ Nhỉ và những người khác, cũng thực hiện các động tác tương tự.
Ống trúc bay qua đầu bọn thổ phỉ, nổ tung một tiếng, sau đó là một truyền ra tiếng rít nhẹ.
Ngay sau đó, một tia sáng chói mắt không gì sánh được bùng phát!
Bọn thổ phỉ như nhìn thấy mặt trời giữa trưa, trước mắt đột nhiên trở nên trống rỗng, sau đó không nhìn thấy gì nữa.
“Cái gì vậy, sao sáng thế?”
“Trời ơi, ta mù rồi sao?”
“Ta cũng không thấy gì!”
“A Quý, ngươi ở đâu?”
Tất cả bọn thổ phỉ đều bị chói mắt bởi ánh sáng đột ngột, tất cả dều hoảng loạn không ngừng dụi mắt.
Chẳng trách người trên đỉnh núi nói bọn họ
xem xong sẽ hiểu.
Chẳng phải đã rõ rồi sao.
Sáng chói mắt, trắng chói mắt!
Đúng vậy, đây chính là vũ khí đặc biệt của Kim Phỉ – đạn chớp sáng.
Thực chất trước khi tới thành Vị Châu, khi bảo quản gia của Khánh Hoài đỉ mua đồ y đã lấy được một gói bột magie.
Chỉ là tạo ra một quả đạn chớp sáng này cực kỳ tốn nhiều công sức, mới cho tới thời gian trước mới thành công.
Trên thực tế, y cũng chuẩn bị một ít thuốc súng đất sét và chế tạo một số lựu đạn, nhưng do điều kiện có hạn, thuốc súng đất sét không ổn định lắm, va chạm có thể phát nổ nên Kim Phi không dám trang bị cho các cựu bỉnh, cũng không dám đặt lên xe ngựa.
Chỉ đặt vài quả đạn chớp sáng tự chế tạo vào trong hộp.
Cũng bởi vì điều kiện hạn chế, bom chớp sáng do phương pháp tự chế tạo ra không có uy lực bằng bom chớp sáng mà Kim Phỉ từng thấy ở kiếp trước, hơn nữa hiệu quả sẽ giảm đỉ rất nhiều vào ban ngày, nên đành phải hoãn đến tối mới sử dụng.
Bây giờ xem ra hiệu quả tốt hơn y nghĩ nhiều.
ít nhất thì đám thổ phỉ lúc này đêu biến thành kẻ mù, không ít người vì sợ hãi,
Rất nhiều tên thổ phỉ vấp phải những thứ như sỏi, đá, cành cây trên mặt đấy, sau đó lại bị những tên thổ phỉ khác giẫm đè lên nhau.
Thậm chí còn có người xui xẻo hơn, cứ lần mò sờ soạng, không ngờ đi lệch ra bên vách, ngã xuống bên dưới.
Đến cả những con chiến mã ở bên đường cũng không thể tránh được, mặc dù không trực tiếp nhìn đạn chớp sáng nhưng vẫn nhìn thấy ánh sáng mạnh tán xạ, hai mắt cũng lập tức không nhìn thấy gì, móng ngựa đạp loạn xạ.
“Tiên sinh, thứ này tiên sinh tạo ra thật sự quá lợi hại rồi”.
Khánh Mộ Lam lúc này đã đứng dậy, nhìn đám thổ phỉ loạn cào cào dưới chân núi, nắm lấy vai Kim Phi, hưng phấn hét lên: “Đám thổ phỉ mù hết rồi!”
“Tiên sinh uy vũ!”
Lão Hắc và mấy cựu binh đều kích động hoan hô.
Trong mắt A Mai cũng tràn đầy vui mừng.
Cô ấy không ngừng rằng Kim Phi đã thực sự làm được rồi.
Dựa vào năng lực của bản thân mà có thể khiến đám thổ phỉ mất hết khả năng chống cự.
Còn ánh mắt Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc nhìn Kim Phỉ thì tràn đầy áỉ mộ và sùng bái.
Người đàn ông trước mặt này chưa từng khiến bọn họ thất vọng.
“Được rồi, đừng vui mừng sớm”.
Kim Phi nói: “Đây là lần đầu tiên ta sử dụng đạn chớp sáng, còn không biết bọn chúng bị mù bao lâu, lão Hắc, lại cho chúng thêm một chút, sau đó chúng ta nhanh chóng rời đi”.
“Được luôn!”
Lão Hắc nhanh chóng lấy ra một cái ống trúc nữa.
Mọi người thấy vậy lập tức làm giống như vừa rồi, theo cách mà Kim Phi đã dạy, ôm đầu ngồi xuống.
Chỉ có Đường Tiểu Bắc vô cùng tò mò về thứ có thể khiến bao nhiêu tên thổ phỉ này bị mù, nghe thấy lão Hắc ném ống trúc ra, không kìm được cơn tò mò, ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Sau đó cô ấy giồng hệt như thổ phỉ, dường như nhìn thấy mặt trời giữa mùa hè suốt một tiếng đồng hồ, hai mắt không nhìn thấy gì nữa.
“Tướng công!”
Lúc này Đường Tiểu Bắc cuối cùng đã biết, thổ phỉ dưới chân núi vì sao lại loạn cào cào rồi.
Người bình thường đột nhiên mất đỉ ánh sáng sẽ cảm thấy hoảng loạn một cách mất tự chủ, thậm chí có thể mất thăng bằng do mất thị lực đột ngột.
Vô thức muốn nắm lấy thứ gì đó để tăng cảm giác an toàn bên trong cơ thể.
Bây giờ Đường Tiểu Bắc chính là như vậy, nắm lấy cánh tay của Quan Hạ Nhi ở bên cạnh, sống chết không chịu buông tay.
“Tiểu Bắc, muội làm sao vậy?”
Quan Hạ Nhi thấy Đường Tiểu Bắc sờ mó loạn xạ, giống như đám thổ phỉ bên dưới, cô sợ hãi tái nhợt mặt.
Kim Phi nghe thấy tiếng động liền ngang đầu lên.
Nhìn thấy dáng vẻ của Đường Tiểu Bắc, sắc mặt lập tức thay đổi, vươn tay nắm lấy bàn tay của cò âỳ.
Cảm nhận được hơi ấm truyền tới, Đường Tiểu Bắc đang hoảng loạn không biết làm gì, cuối cùng cũng yên tâm trở lạì.
Lúc này Kim Phi mới hỏi: “Tiểu Bắc, vừa rồi không phải nhìn trộm đạn chớp sáng rồi đấy chứ?”
“Người ta tò mò mà…”
Đường Tiều Bắc lè lưỡi, ngại ngùng trả lời.
“Tò mò hại chết mèo, đã nói là không được nhìn rồi, muội còn nhìn trộm, lần này biết sợ chưa?”
Kim Phỉ vô thức giơ một tay lên định tát cho Đường Tiểu Bắc một cái.
Nhưng thấy cô ấy nước mắt nước mũi tèm lem, bộ dạng đáng thương liền thu tay lại.
“Tướng công, sau này thiếp không phải sẽ bị mù chứ?”
Đường Tiểu Bắc có chút lo lắng hỏi.
“Yên tâm đi, không đâu, cùng lắm thì nghỉ ngơi ở nhà vài ngày là được”.
Kim Phỉ dở khóc dở cười kéo cô ấy dậy.
Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, Đường Tiểu Bắc cuối cùng mới yên tâm.
“Thực sự không nhìn thấy chút gì ư?1
Cảm nhận được hơi ấm truyền tới, Đường Tiểu Bắc đang hoảng loạn không biết làm gì, cuối cùng cũng yên tâm trở lạì.
Lúc này Kim Phi mới hỏi: “Tiểu Bắc, vừa rồi không phải nhìn trộm đạn chớp sáng rồi đấy chứ?”
“Người ta tò mò mà…”
Đường Tiều Bắc lè lưỡi, ngại ngùng trả lời.
“Tò mò hại chết mèo, đã nói là không được nhìn rồi, muội còn nhìn trộm, lần này biết sợ chưa?”
Kim Phỉ vô thức giơ một tay lên định tát cho Đường Tiểu Bắc một cái.
Nhưng thấy cô ấy nước mắt nước mũi tèm lem, bộ dạng đáng thương liền thu tay lại.
“Tướng công, sau này thiếp không phải sẽ bị mù chứ?”
Đường Tiểu Bắc có chút lo lắng hỏi.
“Yên tâm đi, không đâu, cùng lắm thì nghỉ ngơi ở nhà vài ngày là được”.
Kim Phỉ dở khóc dở cười kéo cô ấy dậy.
Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, Đường Tiểu Bắc cuối cùng mới yên tâm.
“Thực sự không nhìn thấy chút gì ư?1
Khánh Mộ Lam thực chất cũng vô cùng kỳ lạ, chỉ là cô ấy chịu được, không ngang lên nhìn, muốn quay về nghiên cứu thử xem.
Ai ngờ Đường Tiểu Bắc lại giúp cô ấy một tay rồi.
Việc này khiến cho Đường Tiểu Bắc vui chết đỉ được, vươn tay ra trước mặt Đường Tiểu Bắc lắc lắc, thấy Đường Tiểu Bắc không có phản ứng gì, lại giơ ngón tay ra, làm động tác chọc vào mắt.
Đường Tiểu Bắc vẫn không có chút phản ứng gì.
“Này, cô làm gì thế, Tiểu Bắc không nhìn thấy gì, nhỡ tự nhiên bước lên trước một bước, cô sẽ thực sự làm người ta mù đây”.
Kim Phi hậm hực vỗ vào bả vai của Khánh Mộ Lam.
“Tướng công, Mộ Lam tỷ đang làm gì vậy?”
Đường Tiểu Bắc vội vàng hỏi.
“Còn làm gì được nữa, định nhân lúc muội không nhìn thấy, chọc ngón tay vào mắt muội đây”, Kìm Phỉ đáp.
“Cái gì?”
Đường Tiểu Bắc vô thức nhắm mắt lại,
đồng thời lùi lại phía sau.
Ai ngờ rằng giẫm phải hòn đá, ạch một tiếng ngã xuống đất.
Mắt cá nhân lập tức sưng lên.
Á!
Bây giờ không chỉ mù, mà còn què.
Khánh Mộ Lam đã cố gắng kìm lại, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, bật cười ha hả trên nỗi đau của nqười khác.