Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 294 Nghi ngờ
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 294 Nghi ngờ
Chương 294: Nghi ngờ
“Tiểu Bắc… Xin… xin lỗi, a ha ha ha…”
Khánh Mộ Lam muốn giải thích, kết quả chưa kịp nói xong lại không nhịn được nữa.
Các nữ binh lính, cựu binh, bao gồm cả những người bị thương dều phá lên cười theo Khánh Mộ Lam.
Khoảnh khắc này, trên đỉnh núi ngập tràn tiếng cười.
“Tướng công, chàng bảo Khánh Mộ Lam tỷ tỷ đi!”
Đường Tiểu Bắc hậm hực tức giận, lắc cánh tay Kim Phỉ làm nũng.
“Không sao, đế bọn họ cười đi, bọn họ không phải cười muội đâu”.
Kim Phi xoa đầu Đường Tiểu Bắc.
Thực chất đa phần các bỉnh lính nữ và cựu binh quả thực không phải đang cười Đường Tiểu Bắc, mà là vì trận chiến trước đó quá căng thẳng, rất nhiều người đều nghĩ rằng mình sẽ chết ở đây.
Bây giờ nguy hiểm tạm thời đã được giải quyết, bọn họ đương nhiên là thoải mái hơn, thái độ tinh thần cũng có biến chuyển lớn.
Cười chẳng qua là để bộc lộ cảm xúc trong lòng mà thôi.
Một lát sau, có nữ bỉnh lính cười hoài cười hoài liền bật khóc.
Khóe mắt của các cựu binh cũng đỏ lên.
Trận này đánh quá thảm fôỉ.
10 cận vệ của Kim Phỉ thì chết mất 6 người, 4 người còn lại cũng bị thương.
Mười nữ cận vệ của Khánh Mộ Lam, vì phần lớn đêu ở vị trí phụ trợ nên tổn thất tương đối ít, nhưng cũng chết mất hai người, trong số những người sống sót, ngoại trừ A Mai thì ai cũng bị thương.
Kim Phỉ cũng không ngăn bọn họ, dìu Đường Tiểu Bắc ngồi lên tảng đá: “Nào, để ta xem xem chân có bị làm sao không?”
Mặc dù mặc tất, nhưng Kim Phi vẫn có thể nhìn thấy một vết sưng lớn trên mắt cá chân của cô ấy.
“Tướng công, ở đây bao nhiêu người…”
Đường Tiểu Bắc đỏ mặt nói.
Trong thời kỳ phong kiến, phụ nữ không được phép thò chân ra ngoài trừ khỉ họ thực sự không đủ khả năng đỉ giày và tất, nếu không, đó
là trái với luân thường đạo lý của phụ nữ.
Đây là tư tưởng đã ăn sâu vào trong suy nghĩ, Kim Phi không có tâm trạng nói lý lẽ với Đường Tiểu Bắc, chỉ đành kéo cô ấy đi thêm vài bước: “Bây giờ có tảng đá chặn rồi, bọn họ không nhìn thấy đâu”.
Lúc này Đường Tiểu Bắc mới đồng ý để Kim Phi cởi tất của cô ấy ra.
Quả nhiên, mắt cá chân bị bong gân, lồi ra một cục sưng to sáng bóng, loại vết thương này chỉ thể dưỡng bệnh để hồi phục, Kim Phỉ cũng không có cách nào khác.
Chỉ có thể bảo Quan Hạ Nhi đỡ Đường Tiểu Bắc, đợi quay về hỏi lão Đàm xem có thể châm cứu không.
Lúc này tâm trạng cựu bỉnh và binh lính cũng đã được giải tỏa kha khá rồi.
“Tiên sinh, bây giờ chúng ta làm thế nào?”
Khánh Mộ Lam hỏi: “Quay về hay tiếp tục ở lại đây?”
“Chiến mã đều bị mù fôỉ, chúng ta nhiều người bị thương như vậy, trên đường quay về nhỡ gặp phải thổ phỉ thì toang”.
Kim Phỉ suy nghĩ một chút, nói: “Ta nhớ nơi đây cách Hắc Thủy Câu không quá xa, hay là
chúng ta tới đó trước, Lương ca và lão Trịnh đang chiếm tháp của bọn thổ phỉ ở đó, máy bắn đá và cung hạng nặng đều được trang bị đầy đủ, chúng ta đến đó là an toàn rồi”.
‘Vậy cũng được”, Khánh Mộ Lam gật đầu, đột nhiên nhớ ra gì đó: “Tiên sinh, chúng ta dều chưa từng tới Hắc Thủy Câu, ngài biết đỉ như thế nào không?”
“Chúng ta không biết, không phải có một người biết đây sao?”
Kim Phi chỉ vào thợ săn: “Đường đại ca, chắc là huynh biết đường tới Hắc Thủy Câu đúng không?”
“Biết, biết chứ, ta thường hay đi, đi về phía Bắc nám, sáu dặm, mọi người muốn đi thì để ta dẫn đường”.
Thợ săn vội vàng gật đầu.
Vậy thì làm phiền Đường đại ca rồi”.
“Không phiền, không phiền, tiên sinh gọi ta là Đường Phi hoặc lão Đường là được rồi. Chứ đừng gọi ta là Đường đại ca nữa”, thợ săn đỏ mặt nói.
Vậy được, ta gọi huynh là lão Đường nhé”, Kim Phi cũng không cố quá.
“Tiên sinh, đám thổ phỉ này thì sao?’
Khánh Mộ Lam lại chỉ xuống dưới, trong mắt hiện lên sát khí: “Giết không?”
Hai nữ binh lính thiệt mạng dều là cận vệ của cô ây, có thể nói là đã theo cô ấy từ nhỏ đến lớn.
Nếu như chết trên chiến trường, Khánh Mộ Lam có lẽ đã không khó chịu như vậy, nhưng hai nữ binh lính này đều là do bị thổ phỉ giết chết, việc này khiến cô ấy cảm thấy rất tức giận.
Trong lòng nảy lên sát khí.
“Bọn chúng đã không còn khả năng phản kháng nữa rồi,
Kim Phi nghĩ một chút: “Cứ để chúng ở đây đã, dù sao bọn chúng cũng mù rồi, không chạy được, đến Hắc Thủy Câu, ta bảo Lương ca phái người quay về thông báo với thôn làng một tiếng, bảo bọn họ cử người tới đưa bọn chúng quay về”.
“Tiên sinh, bắt thổ phỉ không phải nên báo quan phủ sao?”, Khánh Mộ Lam hỏi.
“Ta cảm thấy trong đây nhất định có ẩn tình gì đó, phải làm cho rõ trước, thổ phỉ tạm thời không được giao cho quan phủ, nhốt ở núi Miêu Miêu trước”, Kim Phỉ cau mày nói.
“Không được giao cho quan phủ?J
Khánh Mộ Lam khẽ nheo mắt: “Tiên sinh, ngài đang nghi ngờ… Triệu huyện úy sao?”
Nói xong không đợi Kim Phỉ trả lời liền tự tin nói: “Đúng rồi, Hắc Thủy Câu nếu như bị Lương ca tấn công, tìm được bằng chứng ông ta câu kết với thổ phỉ, ông ta sẽ chết chắc, vì vậy có thể chó cùng dứt giậu, quyết tâm giết chết chúng ta!”
Nói đến đây, ánh mắt Khánh Mộ Lam liền bừng lên lửa giận: “Huyện úy này điên rồi sao? Cấu kết với thổ phỉ là tội chết, mưu sát quý tộc tội càng thêm nặng, nói không chừng còn bị chém đầu tam tộc, vậy mà ông ta dám ra tay sao!”
“Thỏ cuống lên còn cắn người đây, hơn nữa đó cũng chỉ là suy đoán trong lòng ta thôi, chuẩn hay không thì chưa biết”.
Kim Phi nói: “Cũng có thể là chúng ta đoán sai rồi”.
“Làm sao có thể đoán sai được, buổi sáng lúc đàm phán, ta đã thấy ông ta nảy sinh sát khí rồi, nhất định là ông ta, không thể sai được!”
Khánh Mộ Lam nghiến răng nói: “Tiên sinh yên tâm, tên huyện úy này chết chắc fôỉ!”
“Cô đừng có mà bộp chộp, cho dù thực sự
là Triệu huyện úy ra tay, không có chứng cứ chúng ta cũng không thể động vào ông ta!”
Kim Phi nói: “Huyện úy không phải sư gia, ông ta là quan lớn trong triều, cô không có bất kỳ danh vọng hay địa vị gì, vô cớ giết ông ta sẽ khiến ca ca cô và Khánh Hoài, thậm chí là toàn bộ Khánh gia gặp phiền phức”.
“Lẽ nào chúng ta bỏ qua như vậy sao?”, Khánh Mộ Lam kích động hỏi: “Để mọi người chết vô ích sao?”
“Đương nhiên là không rồi”, Kim Phi nói: “Chuyện này ta sẽ xử lý, cô không cần quan tâm đâu”.
“Ta biết rồi”.
Khánh Mộ Lam do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Lão Hắc, làm vài cái cáng, khiêng những huynh đệ bị thương, chúng ta tới Hắc Thủy Câu tìm Lương ca”.
Kim Phỉ nói: “À đúng rồi, nhớ giấu thi thể các huynh đệ tử trận đi, đừng để sau khi chúng ta đỉ lại có đám thổ phỉ tới làm hại thi thể của bọn họ”.
“Rõ”.
Lão Hắc đáp một tiếng, sau đó bắt đầu
vào việc.
Cùng lúc đó, thợ săn cao đố đầy mồ hôi chạy tới bên ngoài làng Tây Hà.
Sau khi che chắn cho thợ săn thấp xong, anh ta đợi một lúc ở trên núi, chờ mãi mà không thấy đồng đội tới tìm mình, anh ta liền biết rằng mọi chuyện không hay rồi.
Vốn định đuổi theo xem xem thế nào, nhưng lại sợ gặp phải thổ phỉ.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định chạy về làng Tây Hà báo tin, nhờ người dân phái người đi ứng cứu.
Cả đoạn đường anh ta không dám dừng lại, chạy liên tục đến tận bây giờ, cuối cùng cũng tới nơi.
Đang chuẩn bị vào làng, đúng lúc gặp cựu binh đi tuần.
“Ngươi là ai?”
Cựu bỉnh thấy người thợ săn cao liền ngăn lại hỏi.
“Đại ca… ta là thợ săn Hàn Phong… của Hàn gia trang…”
Thợ săn cao tựa vào cái cây bên cạnh, thở hồng hộc nói: “Có thổ phỉ… chặn đường Kim
tiên sinh…”