Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 295 Tin được không
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 295 Tin được không
Chương 295: Tin được không?
“CÓ thổ phỉ chặn đường Kim tiên sinh!”
Cựu bỉnh tuần tra nghe xong sợ mất mật: “Bây giờ thế nào rồi?”
“Ta cũng… không biết!”
Thợ săn cao dựa vào cây nói: “Ta… không nhìn thây… liền tới báo tin…”
“Thổ phỉ có bao nhiêu người?”
Cựu binh lo lắng hỏi.
“ít nhất… 150 người…”
“Hỏng rồi, tiên sinh chỉ dẫn theo 10 người!”
Cựu bỉnh vỗ đùi, nói với đồng đội: “Lão Toàn, mau quay về thông báo cho trưởng làng đỉ tới nhà Kim tiên sinh, ta dẫn theo vị huynh đệ này đỉ tìm quản đốc Đường”.
Kim Phi chính là trời của làng Tây Hà, nếu như y xảy ra chuyện, toàn bộ cái làng này sẽ xong đời.
Cựu binh không có tư cách xác nhận lời của thợ săn này là thật hay giả, chỉ đành đưa anh ta đi gặp Đường Đông Đông và trưởng làng.
“Được!”
Một cựu binh khác nghe xong liền chạy đì.
“Hàn huynh đệ, huynh đi theo ta!”
Nóỉ xong cựu binh liền kéo thợ săn chạy như bay.
Đến nhà Kim Phỉ, Nhuận Nương nói với cựu bỉnh, Đường Đông Đông đang ở trong xưởng, cựu binh để thợ săn ở lại trong nhà Kim Phi, đồng thời ra hiệu cho nữ binh lính để mắt đến anh ta, sau đó xoay người chạy tới xưởng dệt.
Trong xưởng dệt, Đường Đông Đống đang thảo luận công việc với một tổ trường, nghe thấy báo cáo của cựu binh, sợ hãi sắc mặt trắng bệch, lo lắng hỏi: “Người báo tin đang ở đâu?”
“ở thư phòng tiếp khách hàng ngày của tiên sinh…”
Cựu bỉnh còn chưa nói xong, Đường Đông Đông vẫn luôn chú ý hình tượng ở trong xưởng dệt, lúc này nhấc váy lên chạy.
Không ít nữ công nhân đêu dừng công việc đang làm lại, tò mò không biết có chuyện gì xảy ra mà lại khiến cho một người luôn bình tĩnh như Đường Đông Đông sợ hãi đến vậy.
Khi Đường Đông Đông chạy về đến nhà, một cựu binh khác đã dẫn theo trưởng làng tới.
Cùng tới còn có Lưu Thiết hôm nay mới
quay về từ Quảng Nguyên.
“Đông Đông, vị huynh đệ này nói rằng có thổ phỉ tập kích tiên sinh, rốt cuộc là như thế nào?”
Trưởng làng quần áo xộc xệch, chỉ đỉ có một chiếc giày, không biết là do không kịp đi giày hay là do vừa rồi chạy nhanh quá bay mất.
Vừa nhìn thấy Đường Đông Đông liền lo lắng hỏi.
Lưu Thiết ở phía sau càng thảm hơn, nửa thân trên và hai chân đều trần.
“Ta cũng vừa mới hay tin quay về”.
Đường Đông Đông lao vào trong thư phòng thì nhìn thấy người thợ săn đang ngồi đó.
Thư phòng do Kim Phỉ tự mình bố trí, tuy rằng không xa hoa lắm nhưng rất có phong cách, cũng rất ngăn nắp.
Người thợ săn đã quen với việc leo núi lăn lộn, sau khi vào đến ghế cũng không dám ngồi, thậm chí còn không dám động đến trà Nhuận Nương mang đến cho mình.
Nhìn thấy ba người Đường Đông Đông vào phòng, thợ săn vội vàng bắt chước dáng vẻ trong văn kịch, chắp tay nói: “Tham kiến phu nhân, tham kiến vị trưởng lão, tham kiến…”
“Không cần khách sáo nữa!’
Đường Đông Đông thường ngày luôn rất lịch sự lê phép, nhưng lúc này không quan tâm nhiều vậy nữa, trực tiếp ngắt lời thợ săn, lo lắng hỏi: “Là ngươi tới báo tin thổ phỉ tập kích Kim tiên sinh đúng không?”
“Đúng vậy, ta và Lão Đường thôn bên cạnh hôm nay lên núi đào hố bẫy thú, sau đó…”
Thợ săn gật đầu, không đợi Đường Đông Đông hỏi tiếp đã lập tức kể lại toàn bộ mọi chuyện mà mình biết.
“Ngươi nói thổ phỉ có ít nhất 150 người sao?”
Trưởng làng cau mày nói: “Bây giờ mấy đám thổ phỉ lớn nhất đều đã bị chúng ta bao vây rồi, lẽ nào bọn chúng xông ra rồi sao?”
“Không phải, là ba nhóm thổ phỉ cộng lại”, thợ săn nói.
“Ba nhóm thổ phỉ tụ lại với nhau à?”
Trường làng cau mày càng chặt.
Thông thường, quan hệ giữa các nhóm thổ phỉ đêu rất tệ, thường thường vì tranh đoạt địa bàn mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán, thôn tính nhau là chuyện thường gặp.
Rất ít nhóm thổ phỉ hợp tác với nhau.
Hơn nữa bây giờ toàn bộ thổ phỉ Kim Xuyên, aỉ mà không biết làng Tây Hà không dễ chọc vào?
Vì vậy trưởng làng có chút nghi ngờ lời nói của thợ săn.
“Trưởng làng, Kim tiên sinh thực sự gặp phải thổ phỉ, ta không có lừa mọi người đâu!”
Thợ săn nhìn ra được trưởng làng có chút không tin, lo lắng đến mức giậm chân: “Ta chạy xa như vậy, trên đường một ngụm nước cũng không dám uống, mệt đến mức chết đỉ sống lại chạy tới làng Tây Hà lừa các người thì ta được lợi lộc gì chứ?”
“Tiểu huynh đệ, bọn ta không phải không tin cậu, cậu chạy cả đường vất vả, bây giờ nghỉ ngơi chút đỉ, ta đi triệu tập nhân lực”.
Trưởng làng nháy mắt với Đường Đông Đông, Lưu Thiết, chắp tay đi ra khỏi phòng sách.
Đường Đông Đông và Lưu Thiết vội vàng đi theo sau.
Thợ săn cũng muốn đi theo sau nhưng lại bị nữ bỉnh lính ở bên ngoài chặn lại.
“Trưởng làng, chuyện này ông thấy thế
nào?1
Đường Đông Đông đi theo trưởng làng ra ngoài sân, lo lắng hỏi: “ông thấy lời thợ săn này nói có đáng tin không?”
“Ta nghĩ tám phần là thật, đáng lẽ Kim Phi phải quay về sớm rồi, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa thấy quay về”.
Trưởng làng lo lắng nói: “Nhưng chuyện này không hề nhỏ, bây giờ thổ phỉ hận làng Tây Hà chúng ta vô cùng, nhỡ bọn chúng phái người đến lừa chúng ta, để chúng ta cử hết người đi, sau đó đánh tới làng, vậy thì xong đời mất, chúng ta cho dù có chết cũng không thể nào nói rõ với Kim Phi được”.
“Cha, cha nói vậy chẳng khác gì không nói”, Lưu Thiết càm ràm.
“Mày ỉm mồm!”, trưởng làng đá cho Lưu Thiết một cái, quay đầu nhìn Đường Đông Đông: “Đông Đông cô nương, trong xưởng của cô có người của Đường gia trang và Hàn gia trang không?”
“Ta nhớ là có mấy người”, Đường Đông Đông gật đầu.
“Cậu ta không phải nói mình là thợ săn của Hàn gia trang sao, còn có người bạn đi báo tin cho Kim Phi là người của Đường gia trang”.
Trưởng làng nói: “Đỉ tìm tới đây, thử hỏi xem lai lịch của người này và người tên Đường Phi như thế nào”.
“Được!”, Đường Đông Đông vội vàng phái một nữ binh lính tới xưởng dệt tìm người.
Rất nhanh sau đó một tiểu tổ trưởng dẫn theo bốn nữ công nhân vào trong sân.
“Quản đốc, hai người họ là Đường gia trang, hai người họ là Hàn gia trang”.
Tổ trưởng giới thiệu các nữ công nhân, hỏi: “Thực chất còn có ba người của Đường gia trang, tuy nhiên bọn họ dều làm ca ngày, quay về nghỉ ngơi rồì, có cần gọi họ tới không?”
“Tạm thời chưa cần đâu”.
Đường Đông Đông lắc đầu nói: “Cô quay về trước đi”.
“Được!”
Tổ trưởng gật đầu, lùi lại phía sau.
Bốn nữ công nhân đều thấp thỏm nhìn Đường Đông Đông.
Bọn họ không biết vị quản đốc trẻ tuổi này tìm bọn họ làm gì.
Lẽ nào bọn họ phạm sai lầm gì sao? Hay là người của Đường gia trang và Hàn gia trang
đắc tội với quản đốc rồi?
“Ta muốn hỏi các cô vài câu, các cô phải thành thật trả lời, biết chưa?”
Đường Đông Đông nhìn mấy nữ công nhân.
“Quản đốc yên tâm, chỉ cần bọn ta biết nhất định sẽ nói với cô, không dám nói dối!”
Bốn nữ công nhân lần lượt đảm bảo.
Những ngày sau khi tới làng Tây Hà là khoảng thời gian tươi đẹp nhất của cuộc đời họ.
Không chỉ không cần lo lắng về chuyện cơm ăn áo mặc, mỗi ngày còn có thể làm việc nuôi gia đình.
Sau khỉ trải qua những ngày tươi đẹp như vậy, đánh chết bọn họ cũng không muốn quay trở về cuộc sống gian khổ trước đây.
“Các cô có quen biết anh ta không?”
Đường Đông Đông chỉ vào người thợ săn đang đi vòng vòng trong thư phòng.
“Ta biết, anh ta chính là thợ săn trong làng, tên là Hàn Phong”.
Một nữ công nhân đáp.
Đường Đông Đông và trưởng làng nhìn nhau, đều sẽ gật đầu.
Thân phận đúng rồi.
“Tính cách anh ta như thế nào?”
Đườnq Đônq Đônq tiếp tục hỏi.