Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 297 Tro đen
Chương 297: Tro đen
Theo lệnh của trưởng làng, toàn bộ của làng Tây Hà đều trở nên tất bật.
Đầu tiên là Thiết Chùy với tốc độ nhanh nhất, dẫn theo hơn 40 chiến mã, lao ra khỏi làng.
Ngay sau đó, Lưu Thiết dẫn theo hầu hết đàn ông trong thôn, đẩy mấy chục chiếc xe lớn nhỏ chạy ra ngoài.
Tất cả phụ nữ trong làng đều hành động, dẫn theo con cái và đồ đạc đáng giá trong nhà, mau chóng tới nhà ăn xưởng dệt.
Đường Đông Đông cũng tạm thời dừng công việc ca đêm ở xưởng dệt, nữ công nhân của làng Tây Hà và lang Quan Gia, toàn bộ dều đưa tới tập hợp ở nhà ăn xưởng dệt.
Các nữ công nhân từ nơi khác đến được yêu cầu quay về ký túc xá ngay lập tức.
Rất nhanh sau đó, Tiểu Ngọc dẫn theo mấy nữ bỉnh lính và thành viên bị thương, bố trí đặt những chiếc nỏ hạng nặng ở nhiều ngã tư dẫn tớỉ xưởng dệt và lò luyện gang.
Nữ binh lính chịu trách nhiệm bắn, phụ nữ trong thôn chịu trách nhiệm lên dây.
Ngay lập tức, bầu không khí toàn bộ làng
Tây Hà dều trở nên nghiêm trang.
Lưu Thiết lên đường chưa bao lâu, các nữ bính lính canh gác trên cao vội vàng đỉ tìm trưởng làng cùng Đường Đông Đông.
“Trưởng làng, quản đốc Đường, bên ngoài có người tới!”
Nữ binh lính lo lắng nói.
Sắc mặt của trưởng làng và Đường Đông Đông lập tức thay đổi rõ rệt, vội vàng chạy tới vùng đất cao.
Quả nhiên, cách làng chừng một dặm, có một đội quân đang tớỉ.
Hàng trám ngọn đuốc trông giống như một con rồng lửa, uốn lượn dài gần 200 mét, thoạt nhìn có khá nhiều người.
“Không lẽ hôm nay thổ phỉ thực sự đánh tới làng Tây Hà sao?”
Sắc mặt trưởng làng lộ ra vẻ kỉnh hãi.
Lúc này có thể nói rằng làng Tây Hà phòng ngự rỗng rất nhiều, nếu như thực sự có hàng trăm thố phỉ đánh tới, hậu quả sẽ rất thảm!
Nhưng cho dù biết như vậy, trường làng và Đường Đông Đông cũng vẫn sẽ phái người đỉ ứng cứu Kim Phỉ.
Bởi vì nếu như Kim Phi chết, hậu quả còn nghiêm trọng hơn việc làng Tây Hà bị thổ phỉ đánh nhiều.
Bây giờ có thể nói rằng tất cả mọi người dân ở làng Tây Hà đều là binh lính, rất nhiều phụ nữ đều được huấn luyện nghiệp dư, hơn nữa chiến đấu ở đất của mình, bọn họ có thể cầm cự được tới rạng sáng.
Nhưng nếu như Kim Phi chết rồi, bầu trời của làng Tây Hà sẽ vĩnh viên không sáng nữa.
“Trưởng làng, nếu thực sự có thổ phỉ tới tấn công, có lẽ sẽ không phô trương như vậy đâu”.
Đường Đông Đông nói: “Có khi nào là làng Quan Gỉa phái người tới”.
“Chỗ đó quả thực là hướng của làng Quan Gia”.
Trường làng nghĩ một chút: “Ta ra xem, nếu thật sự là thổ phỉ, ta sẽ phóng mũi tên cảnh báo, mọi người chuẩn bị sẵn sàng, còn nếu như là lão Quan thì ta sẽ đưa bọn họ về đây”.
“Không được, như vậy quá nguy hiểm, trưởng làng, ông không được đi”.
Đường Đông Đông lập tức lắc đầu.
Nếu như là người của làng Quan gia, vậy
thì đó là điềm mừng, nếu như là to, đợi trưởng làng bắn tên báo hiệu xong sẽ chạy không thoát nổi.
“Bây giờ trong làng chỉ còn lại mình ta là đàn ông còn nguyên vẹn đôỉ chân, ta không đỉ thì ai đỉ?”
Trưởng làng không nói nhiều, lập tức chạy ra ngoài.
Đường Đông Đông cũng bỉết đây là cách tốt nhất hiện giờ, mím môi nhìn bóng lưng của trưởng làng, chạy đi báo cho Tiểu Ngọc chuẩn bị.
ở cổng làng, đội tuần tra ban đầu đều đã được điều tới xưởng dệt, trưởng làng trốn trong bụi cỏ ở bên cạnh, sau đó bò từ từ ra ngoài.
Dù sao tuổi tác cũng cao fôỉ, trưởng làng bò được một đoạn liền cảm thấy eo đau nhức, nhưng ông ấy vẫn không dám đứng dậy, tay Cầm chặt cung nỏ.
Chỉ cần phát hiện ra đối phương là thổ phỉ, ông ấy sẽ lập tức lên dây, bắn tên báo hiệu.
Trưởng làng cách những đốm lửa càng lúc càng gần.
Khi khoảng cách chỉ còn mười mấy mét, trưởng làng cuối cùng đã nhìn rõ ràng.
Dần đầu đội ngũ này không phải là Quan tam gia của làng Quan gia thì còn là ai được nữa?
Phía sau lão tam gia chính là anh rể của Kim Phỉ Quan Thiết Trụ.
Cục đá trong lòng trưởng làng cuối cùng đã được gỡ xuống, cánh tay mềm nhũn gục xuống đất.
“Aỉ?”
Quan Thiết Trụ nghe thấy có tiếng động trong bụi cỏ liền nhấc rìu lên đứng chắn trước mặt Quan tam gia.
“Là ta!”, trưởng làng bò dậy: “Quan lão tam, ông dọa chết ta rồi!”
“Đêm hôm ông bò từ bãi cỏ ra, còn nói rằng ta dọa ông à?”, Quan tam gia hậm hực nói: “Ông làm cái gì thế?”
“Còn chẳng phải là sợ các ông là thổ phỉ sao?”, trưởng làng nói: “Sao mọi người lại tới đây?”
“Lão Quân hôm nay tới làng các ông thăm người thân, ăn xong bữa cơm quay về nói rằng làng các ông bắn hai mũi tên khẩn cấp nên chạy đến nói với ta”.
Quan tam gia nói: “Ta vừa nghe xong cảm
thấy nhất định là đã xảy ra chuyện lớn rồi liền gọi các nam nhân của làng tới đây, xem xem có chuyện gì”.
“Các ông thực sự tới đúng lúc quá”.
Trưởng làng nghe thấy vậy kích động nắm láy tay của Quan tam gia: “Bây giờ làng của bọn ta chỉ còn lại phụ nữ thôi”.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi?”, Quan tam gia hỏi.
“Kim Phi và Quan Hạ Nhỉ hôm nay đến huyện phủ làm hôn thư cho Đường Tiểu Bắc cô nương, trên đường quay về thì bị thổ phỉ tập kích…”
“Cái gì?”
Quan tam gia nghe thấy vậy, lông mày cau chặt lại: “Kỉm Phi không chỉ là người của làng Tây Hà, còn là con rể của làng Quan Gia bọn ta, cậu ấy xảy ra chuyện lớn như vậy, sao không phái người tới thông báo cho bọn ta một tiếng?”
Kim Phi không chỉ là trời của làng Tây Hà mà cũng là trời của làng Quan Gia.
“Ta vừa biết tin liền bảo Thiết Chùy cưỡi ngựa đi rồi, sau đó Thiết Tử lại dẫn toàn bộ đàn ông trong làng đi, làm gì có thời gian mà thông báo cho ông chứ?”
Trưởng làng bất lực nói.
“Chuyện này sau này tính sau”.
Quan tam gia chỉ vào trưởng làng, quay đầu hét lớn: “Trụ Tử, cậu lập tức dẫn đội dẫn hổ đuổi theo Lưu Thiết, Lão Cửu, cậu dẫn theo những người còn lại, nghe theo sự sắp xếp của lão Lưu, nghe rõ chưa?”
“Rõ rồi!”
Quan Trụ Tử đáp một tiếng, dẫn theo đội đánh hổ của làng Quan Gia chạy đi.
Còn Quan lão cửu thì dẫn theo những người đàn ông còn lại, đi theo trưởng làng vào trong.
Trên thực tế, những người từ các thôn khác đến đây vừa rồi cũng đã tới tìm trưởng làng và bày tỏ mong muốn giúp đỡ, nhưng trưởng làng không dám để họ đảm nhận nhiệm vụ phòng thủ, vì vậy ông đã lịch sự từ chối.
Nhưng làng Quan gia thì khác, bởi vì quan hệ với Kim Phi, hai làng gần như không hề tách biệt, giống như người một nhà vậy.
Mà lúc này, đám người Kim Phỉ theo sự dẫn đường của thợ săn cuối cùng đã tới được Hắc Thủy Câu.
“Tiên sinh, mọi người bị sao vậy?’
Trương Lương ở tòa tháp nhìn thấy Kim Phi ở phía dưới liền bị dáng vẻ của bọn họ dọa cho khiếp sợ.
Đây là lần đầu tiên anh âỳ thấy Kim Phi thảm hại như vậy.
“Gặp phải thổ phỉ rồi”.
Kim Phi giải thích đơn giản một câu.
“Dám mai phục tấn công tiên sinh, bọn này đúng là chán sống rồi!”
Trương Lương tức giận trợn trừng mắt: “Tiên sinh đợi chút, ta phái người đi giết sạch bọn họ!”
“Không cần nữa, nếu như ta đoán không sai thì bọn chúng đã chạy rồi”.
Kim Phi nói: “Huynh mau chóng phái người quay về làng Tây Hà một chuyến, bảo bọn họ ngày mai gửi mấy chiếc xe ngựa tới, đón những huynh đệ bị thương về”.
“Bây giờ ta sẽ lập tức sắp xếp, Nhị Khuê, ngươi mau chóng dẫn tiên sinh vào trong nghỉ ngơi”.
Trương Lương đáp một tiếng, lập tức sắp xếp nhân lực.
Nhị Khuê dẫn đám người Kim Phi vào trong tòa tháp.
Trong tòa tháp có mấy căn phòng, là nơi để đám thổ phỉ nghỉ ngơi.
Lúc này đã bỉêh thành ký túc xá của các cựu bỉnh.
Kim Phỉ tới đương nhiên phải dành căn phòng tốt nhất cho y.
Nhưng cái gọỉ là căn phòng tốt nhất cũng rất đơn sơ, cho dù là bàn hay là giường đều phủ một tầng bụi đen.
“Xin lỗi tiên sinh, cái nơi chết tiệt này, ở đâu cũng là tro đen, hôm nay lau ngày mai lại có, mãi không sạch được, sau đó Lương ca bảo bọn ta không cần lau nữa”.
Nhị Nhuê dùng tay áo lau ghế, ngại ngùng giải thích.
“Cậu đợi chút!”
Kim Phi vươn tay ra lấy một ít tro đen, đặt ở dưới ngọn đèn dầu, cẩn thận quan sát.
Trên mặt y dần dần lộ ra một tia kinh ngạc: “Cậu nói ở đây chỗ nào cũng có loại tro đen này à?”