NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 298 Mỏ than

  1. Home
  2. Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
  3. Chương 298 Mỏ than
Prev
Next

Chương 298: Mỏ than
“Đúng vậy, núi Bao cách đây mấy chục dặm đêu là đá đen, gió thổi một cáỉ, tro đen liền bay tới đây”.
Nhị Khuê bất lực nói: “Còn có con kênh bên kia nữa, nước cũng là màu đen, mấy ngày rồi bọn ta đều không được tắm”.
“Trên núi Bao dều là loại đá này sao?”
Kim Phỉ nhặt một hòn đá cỡ quả óc chó từ dưới đất lên và hỏi.
“Đúng đúng, chính là loại này”.
Nhị Khuê nói: “Đây là do Lương ca bảo bọn ta lên núi đào về để làm máy bắn đá, không biết ai mang vào đây một viên, tiên sinh, đưa cho ta đỉ, ta mang đi vất”.
“Không được vất, đây là bảo bối đâỳ!”
Kim Phỉ cười nói: “Hắc Thủy Câu đúng là Hắc Thủy Câu”.
“Tiên sinh”.
Nhị Khuê có chút lo lắng nhìn Kim Phi.
Tiên sinh chẳng lẽ bị thổ phỉ dọa cho ngốc rồi sao?
Cầm một viên đá bẩn lên và nói là bảo
bối?
Không chỉ riêng Nhị Khuê, Quan Hạ Nhỉ dìu Đường Tiểu Bắc vào phòng cũng cảm thấy Kim Phi có gì đó không đúng.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Kim Phỉ không hề giống đang không minh mẫn, tò mò hỏi: “Tướng còng, đây là thứ gì vậy?”
“Chỉ cần loại đá này xuất hiện, đào xuống dưới là có thể đào ra than”.
Kim Phỉ hưng phấn nói: “Nước của kênh mương đó đều là màu đen, rất có thể là do bị than làm nhiễm”.
Núi Bao mà vừa rồi Nhị Khuê nói rất có thể là một mỏ than lộ thiên, sau khi nước mưa thấm xuống sẽ tụ lại ở con sông nhỏ dưới chân núi, dòng sông sẽ tự nhiên chuyển sang màu đen.
“Than?”
Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc đều ngây ra.
Bọn họ không biết rằng Kim Phỉ vẫn luôn tìm than.
Chỉ là Đại Khang chưa khai thác và sử dụng nguồn than trên diện rộng nên mỗi lần phải đi xa để mua.
Mỗi một chiếc xe than vận chuyển đến làng Tây Hà, giá tiền đêu cao hơn gấp đôi than củi.
Nhưng cho dù như vậy, Kim Phi vẫn tăng lượng than mua vào.
Nếu như Hắc Thủy Câu lại có than, sau này không cần phải tốn một khoản tiền lớn nữa rồi.
“Núi Bao mà cậu nói ở đâu? Mau dẫn ta đi xem!”
Kim Phỉ cũng vô cùng kích động, không kịp sắp xếp cho hai người Quan Hạ Nhi liền kéo Nhị Khuê ra ngoài.
Nhị Khuê cũng hết cách, chỉ đánh thắp đuốc, dẫn Kim Phi đến núi Bao.
Kim Phỉ cầm lấy ngọn đuốc, cũng không hề chế bển, nằm xuống đất quan sát một cách cẩn thận.
Nhìn suốt mâỳ phút, Kim Phỉ lại đứng dậy.
Lúc này, tay, mặt, y phục của y đều đã lấm lem.
Nhưng trên mặt Kim Phỉ lại xuất hiện một nụ cười hưng phấn.
Y đã xác nhận rồi, núi Bao này quả thực là một mỏ than, hơn nữa chất lượng vô cùng tốt.
Xưởng luyện gang mãi vẫn chưa phất lên được là do nguyên nhân thiếu than trầm trọng.
Bây giờ có mỏ than này, ít nhất thì trong vài nám tới đây Kim Phỉ không còn phải đau đầu nữa.
Mà mấy năm sau thì đến bản thân Kim Phỉ cũng không biết thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viên đã phát triển đến mức nào nữa.
“Nhị Khuê, nửa đêm, ngươi dẫn tiên sinh đến nơi này làm gì?”
Trương Lương sắp xếp xong công việc, quay về tòa tháp thì phát hiện Kim Phi đã đi tới núi Bao liền vội vàng tới đây.
“Lương ca, đừng trách cậu âỳ, là ta muốn tới”.
Phát hiện ra mỏ than khiến cho rất nhiều phiền muộn trong lòng Kim Phong tiêu tan, y cười giải thích: “Còn nữa, nơi này mặc dù bẩn, nhưng bên dưới chôn đầy kho báu đây”.
“Kho báu gì?”
“Than!”
“Tiên sinh ngài nhìn nhầm rồi thì phải?”, Trương Lương nói: “Lò sưởi phía trên tòa tháp này được xây dựng bằng loại đá này, nếu là than thì nó đã bị đốt cháy từ lâu rồi”.
“”Loại than đá này đương nhiên không đốt được, nhưng chỉ cần đào xuống tầng đá, bên dưới chính là than”.
Kim Phỉ tự tin nói.
Than đá có thể nói là cơ sở của công nghiệp, kiếp trước là môn chuyên ngành của y, tuyệt đối không thể sai được.
“Nếu là như vậy thì đúng là mảnh đất thần!”
Trương Lương cũng đầy vui mừng: ‘Vậy Hắc Thủy Câu phải chiếm rồi!”
Anh ấy cũng từng nghe Mãn Thương nói, Kim Phỉ vẫn luôn tốn một khoản tiền rất lớn để mua than, hơn nữa vẫn không đủ dùng.
Hai người ở trên núi Hắc trò chuyện một hồi, đang chuẩn bị quay về, đột nhiên nghe thấy phía xa truyền tới tiếng vó ngựa.
“Sao lại có đội kỵ binh vậy?”
Trương Lương nheo mắt, nhìn về phía xa.
Nhưng lúc này đã là nửa đêm, mặc dù có ánh trăng, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng của đội kỵ bỉnh, không thể nhìn rõ là aỉ với ai.
Vì an toàn, Trương Lương giơ tay bắn một mũi tên.
Trên tòa tháp, các cựu binh lập tức chuẩn bị ứng cứu.
Nhị Khuê chuẩn bị dập tắt ngọn đuốc, nhưng lại nghe thấy đối diện truyền ra tiếng vang.
“Tiên sinh, Lương ca, là mũi tên”.
Nhị Khuê cười nói: “Là người của chúng ta”.
“Đỉ thôi, xuống xem xem là ai”.
Ba người Kim Phi men theo con đường nhỏ, chạy về tòa tháp.
Đám người Khánh Mộ Lam nghe thấy động tĩnh cũng đi ra.
Rất nhanh đội ngựa đã tới.
Thiết Chùy chưa đợi ngựa dừng lại hẳn đã nhảy xuống dưới.
Thấy đám người Kim Phi không sao, Thiết Chùy và các cựu bỉnh phía sau và các bỉnh lính nữ đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lúc này trên mặt, trên người Kim Phỉ đều lấm lem bùn đất, nhìn trông giống như ăn mày ba nám không tắm ở huyện phủ vậy.
Một người ngày thường gọn gàng sạch sẽ như vậy, lúc này lại bẩn thỉu đến mức này, khiến
cho Thiết Chùy cảm thấy rất khó hiểu.
“Tiên sinh, ngài… ngài sao vậy…”
Thiết Chùy tự tát một cái vào mặt mình: “Tiên sinh, bọn ta tới muộn rồi, để ngài phải chịu khổ rồi”.
“Chuyện này không liên quan đến mọi người, không trách mọi người đâu”.
Kim Phi hỏi: “Đúng rồi, sao mọi người lại tới đây?”
“Là một thợ săn tên Hàn Phong tới làng chúng ta báo tin, nói rằng tiên sinh bị thổ phỉ phục kích, trưởng làng lập tức bảo ta dẫn đội quân tới”.
Thiết Chùy nói: “Không chỉ riêng bọn ta, hầu hết đàn ông trong lòng cũng đều tới rồi, nhưng chắc phải khoảng gần sáng mới tới”.
“Hàn Phong?”, Kim Phi khẽ ngây ra.
“Tiên sinh, Hàn Phong là huynh đệ của ta, bọn ta cùng nhau lên núi săn bắn”.
Đường Phỉ đứng phía sau nói: “Có lẽ là do sợ chúng ta đánh không lại thổ phỉ nên mới vội chạy về làng Tây Hà báo tin”.
“Thì ra là như vậy”, Kim Phi hiểu ra: ‘Vậy khi quay về nhất định phải cảm ơn vị huynh đệ
Hàn Phong này mới được”.
Mặc dù bọn họ đã giải quyết được thổ phỉ, nhưng đối phương đã mất công chạy đỉ báo tin, cũng là một ân tình.
“Tiên sinh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Thiết Chùy bối rối hỏi.
Hàn Phong chạy tới nói rằng thổ phỉ có hơn 150 người, khiến cho Thiết Chùy sợ hãi một phen.
Kết quả khi anh ta chạy tới chiến trường, Hàn Phong còn nói ít hơn so với thực tế.
Không tính đám trên núi bị giết, chỉ riêng số thổ phỉ bị trói lại đã hơn hai trăm người, vượt xa con số 150 người mà Hàn Phong nói.
Mặc dù không trực tiếp trải qua trận chiến, nhưng thông qua những vết tích để lại cũng có thể đoán được cường độ của nó.
Anh ta thực sự không thể tưởng tượng được, Kim Phi chỉ có chút người như vậy, làm sao lại đánh thắng được, hơn nữa còn sóng sót quay về rất nhiều.
Trương Lương cũng quay đầu sang nhìn.
Thực chất anh ấy cũng rất tò mò, chỉ là vừa nãy chưa kịp hỏi mà thôi.
“Để ta kể lại…”
Lão Hắc kề lạỉ một lượt toàn bộ câu chuyện.
Khiến cho Thiết Chùy và Trương Lương nghe xong đêu ngây ra.
“Tiên sinh, Lão Hắc không phải đang đùa bọn ta chứ? Trên đời này có vũ khí có thể khiến người khác mù tạm thời sao?”
Thiết Chùy cảm thấy có chút không tin được.
“Đương nhiên rồi, chính là cái này!”
Lão Hắc lấy một ống trúc ra, đắc ý khoe mẽ.
Đây là khi rút lui, anh ấy lấy ra từ trong chiếc hòm.
“Đưa ta xem nào!”
Thiết Chùy nói xong liền vươn tay ra lây, kết quả bị Kim Phi giành trước một bước.
“Cái này quay về rồi nghiên cứu sau, Thiết Chùy ngươi đến rất đúng lúc, ta có chuyện muốn giao cho ngươi làm”.
“Tiên sinh, ngài nói đỉ, chuyện gì?”
Lão Hắc lập tức đứng thẳng lên.
“Ngươi lập tức dẫn người tới huyện phủ Kim Xuyên, canh chừng tất cả các cổng thành, nếu như có người nửa đêm vào thành thì trực tiêb bắt lai cho ta!”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 298 Mỏ than"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com