Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 301 Bắt được người rồi
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 301 Bắt được người rồi
Chương 301: Bắt được người rồi
Người đang nằm dưới chân Kim Phỉ không ai khác chính là anh rể của y, Quan Trụ Tử.
Kể từ khỉ Kim Phỉ đuổi hắn khỏi làng Tây Hà vì guồng quay Quan Trụ Tử không bao giờ dám đến nhà y nữa.
Hai người chưa bao giờ nói chuyện thêm nữa.
“Em… tiên sinh, Hạ Nhi đâu? Cô ấy có sao không?”
Quan Trụ Tử nhìn thấy Kim Phi, vẫn còn hơi lo lắng, muốn gọi là em rể, nhưng cuối cùng lại đổi giọng và gọi là tiên sinh như mọi người.
“Hạ Nhi không sao, ta bảo nàng ấy nghỉ ngơi ở tháp Hắc Thủy Câu rồi”.
Kim Phi múc một bát nước: “Huynh là đại ca, gọi ta là tiên sinh cho người ta cười vào mặt cho à? Sau này huynh có thể gọi ta là em rể, lúc nào rảnh huynh cứ dẫn chị dâu qua, Hạ Nhi với Tiều Nga nhớ mọi người lắm đây”.
Lần trước bọn cướp núi Thiết Quán tấn công làng Tây Hà, Quan Tam Gia đã dẫn người từ làng Quan Gia đến hỗ trợ, Quan Trụ Tử đã đến, lần này hắn cũng đến.
Thực ra, Kim Phi chỉ tức giận với việc hắn
coi xưởng dệt như nhà của mình, dám khua chân múa tay với xưởng trưởng Đường Đông Đông thôi, chứ thực ra giữa hai người không có khúc mắc nào cả.
Xét cho cùng, Quan Trụ Tử cũng là anh cả của Quan Hạ Nhỉ, hai người cãi vã, ngay cả Quan Hạ Nhỉ là người ở giữa cũng khó xử.
Kim Phỉ tin rằng qua sự việc này, Quan Trụ Tử đã có một bài học, vì vậy mới nhân cơ hội này để cởi nút thắt.
“ừ ừ!”
Quan Trụ Tử vui vẻ cười toe toét.
Hắn biết rằng Kim Phỉ đã hoàn toàn tha thứ cho hành động sai trái của mình trước đây.
“Huynh vất vả rồi!”
Kim Phỉ vỗ vai Quan Trụ Tử và đưa cho hắn bát nước.
“ừ ừ..”.
Quan Trụ Tử cầm lấy bát nước và uống cạn.
Kim Phi gật đầu và tiếp tục rót nước cho người tiếp theo.
Khi đỉ đến cuối hàng, trái tim Kim Phi đột nhiên thắt lại, không dám tỉêh lên.
Cuối hàng là một cặp ông cháu, ông già đã ngoài năm mươi, đứa trẻ mới mười ba, mười bốn tuổi, thể lực không bằng người lớn nên ngã vật ra đường.
Họ là cha con của Xuyên Tử, người đã chết trong trận chiến trước đó.
Chuyện gì phải đối mặt thì phải đối mặt, Kim Phỉ hít một hơi thật sâu, sau đó múc một bát nước.
Khi chuyền nước cho người khác, Kim Phi chỉ dùng một tay, nhưng lúc này Kim Phi chuyển sang dùng cả hai tay, trịnh trọng bưng bát nước cho ông lão.
“Chú Quan, chú vất vả rồi!1′
Ông lão sững người một lúc, rồi đột nhiên hai mắt đỏ hoe.
Ông ấy đoán ra rồi.
Nhưng ông lão không nói gì ngay, hai tay run run cầm lấy bát nước, hòa với những giọt nước mắt đang nhỏ xuống, uống một hơi cạn sạch.
“Nê Oa Tử, vất vả rồi!”
Kim Phỉ lấy bát nước và bưng một bát nước khác cho con trai của Xuyên Tử.
Đứa bé hiển nhiên cũng không nghĩ nhiều, cầm lấy bát nước uống cạn, lấy tay áo lau miệng, hỏi:
“Kim tiên sinh, cha ta đâu? Sao ta không thấy?”
Nó tìm kiếm Xuyên Tử trong đám đông, nhưng không thể tìm ra.
“Nê Oa Tử, ta..”.
Kim Phi không biết làm thế nào để mở miệng nói với Nê Oa Tử rằng cha nó đã chết trong trận chiến.
“Tiên sinh, con trai ta có dũng cảm trong trận chiêh không?”
Ông lão đột ngột hỏi.
“Dũng cảm! Trận nào cũng lao lên đầu tiên!”
Kim Phi đáp.
“Con trai ta đã bao giờ lùi bước trong trận chiến chưa?”
Ông già hỏi lại.
“Chưa từng! Cho đến khi chết trong trận chiến, cũng chưa từng lùi bước!”
Kim Phi lại đáp.
“Tốt lắm, là binh sĩ Quan Gia, không làm mất mặt lão tổ tông!”
Ông lão chảy nước mắt cười lớn một tiếng: “Có thể theo tiên sinh diệt tặc trừ hại cho dân, con trai ta dù chết cũng vinh hạnh, tiên sinh không phải ngại, đây chính là kết cục tốt nhất cho binh sĩ Quan gia!”
Kim Phi không trả lời, nhưng theo nghi thức Đại Khang, y chắp haỉ tay trước người và cúi đầu thật sâu với ông già.
Trương Lương và các cựu binh khác đi theo Kim Phỉ cũng hành lễ theo.
Đây là sự tôn trọng đối với thân nhân của những đồng đội đã ngã xuống.
Những người đàn ông vẫn còn phấn khích ban nãy cũng trầm xuống.
Ông lão không nhượng bộ mà bình thản đón nhận.
“Cha ta đã chết rồi?”
Nê Oa Tử cuối cùng cũng tỉnh ra và òa khóc nức nở.
“Khóc cái gì mà khóc?!1′
Ông già đá Nê Oa Tử một cái: “Cha mày đã mất, từ nay về sau mày sẽ là trụ cột của nhà
chúng ta, nếu tao còn thấy mày khóc nữa, tao sẽ đánh chết mày!”
Nê Oa Tử ngồi dưới đất, cố gắng kìm nén tiếng khóc của mình.
Nhưng nước mắt không kìm được, càng lau càng nhiều.
Sau khi hành lễ đứng dậy, Kim Phỉ kéo đứa trẻ từ dưới đất lên, quay đầu nhìn ông cụ: “Chú Sáu, cháu xin lỗi..”.
“Kim tiên sinh, tiên sinh không có lỗi với ta, cũng không có lỗi với Nê Oa Tử”.
Ông lão nói: “Lão hán mặc dù chưa từng đọc sách, chưa từng nhìn thấy thế giới, nhưng cũng vẫn có chút hiểu biết.
Nhắc ra cũng không sợ tiên sinh chê cười, khi Xuyên Tử tham gia đội cựu binh, nhà chúng ta đã gần nửa tháng không có thức ăn, ngày nào cũng ăn rau dại, trẻ con đói đến mức không thể đi được, Xuyên Tử nói rằng nếu không được thì đi làm thổ phỉ, tốt xấu gì cũng có thể kiếm được ít lương thực về, không thể để cho trẻ con chết đói được.
Ta sợ mất mặt với tổ tiên nên không cho nó đi, mấy ngày sau Lương Tử đến rủ nó đến làng Tây Hà.
Kể từ khi gia nhập đội cựu binh, tiền Xuyên Tử kiếm được trong mấy tháng còn nhiều hơn tiền ta kiếm một đời, nhà cũng không phải lo cái ăn nữa.
Cầm tiền của tiên sinh nên bán mạng cho tiên sinh là điều hiển nhiên.
Hơn nữa, đánh thổ phỉ là trừ hại cho dân, chết là vinh, sau này ai gặp ta và Nê Oa Tử cũng không dám coi thường chúng ta!
Lão hán thật sự không trách tiên sinh, có thể làm cận vệ của tiên sinh là phúc khí của Xuyên Tử, so với làm thổ phỉ còn tốt hơn gấp vạn lần!”
‘Ta cũng không trách tiên sinh, đợi ta lớn ta cũng sẽ làm thân vệ cho tiên sinh giống cha ta, đi đánh thổ phỉ!”
Nê Oa Tử cũng ngẩng đầu lên và nói.
“Được, ta sẽ chờ cháu lớn lên!”
Kim Phỉ vỗ vaỉ đứa nhỏ: “Nhưng sau này cận vệ của ta không chỉ có biết đánh nhau, còn phải biết đọc biết viết, cho nên không thể bỏ sót bài tập!”
“Chắc chắn sẽ không!”
Nê Oa Tử gật đầu.
Nhiều người đến như vậy, nhân lực cuối cùng đã đủ.
Kim Phi trước tiên yêu cầu Trương Lương chôn một cái nồi gần đó để nấu ăn, cho những người đàn ông ăn, sau đó chia họ thành ba đội.
Đội có số lượng ít nhất sẽ đưa những cựu bỉnh bị thương, đã chết và hài cốt của các nữ binh trở về làng Tây Hà.
Đội lớn nhất chịu trách nhiệm hộ tống những tên cướp đến núi Miêu Miêu.
Đội cuối cùng theo Kim Phỉ đêh huyện phủ.
Khỉ đến ngoài huyện phủ, trời đã chạng vạng sáng.
Kim Phỉ nhìn thấy Thiết Chùy trong một khu rừng bên ngoài cổng thành phía tây.
‘Tiên sinh đúng là tính toán như thần, chúng ta tới không bao lâu, liền có người tới cửa thành gọi cửa,r.
Thiết Chùy kích động chỉ vào một người bê bết máu nói: “Chúng ta không đợi quan binh mở cửa thành, liền đánh gục tên này, đem hắn về đây”.
“Có hỏi ra được gì không?”
Kim Phỉ liếc nhìn người đàn ông và hỏi.
Ai chưa từng trải qua sẽ không bao giờ biết được sự tra tấn trong thời phong kiến khủng khiếp như thế nào.
Đại đa số đêu không chịu được, cho nên những anh hùng nào có thể kiên trì đến cùng trong sách giáo khoa đêu đáng được kính trọng.
“Tiên sinh nói như vậy rõ là coi thường ta quá, vào tay ta mà còn không khai ra nữa sao?”
Thiết Chùy nói: “Tên này thú nhận, bọn cướp phục kích Triệu tiên sinh lần này là do Triệu huyện ý, Bành lão gia, Chu lão gia ra lệnh!”
“Quả nhiên là bọn họ!”
Kim Phỉ hơi híp mắt lại, trong mắt hiện lên sát khí nồnq đậm!