Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 303 Chưa đánh đã khai
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 303 Chưa đánh đã khai
Chương 303: Chưa đánh đã khai
“Lão Bành, người của ông điên rồi!”
Chu lão gia chỉ vào Phùng tiên sinh rồi nói: ‘Vậy mà lại xúi giục chúng ta tạo phản!”
“Phùng tiên sinh, sau này đừng nhắc tới cách này nữa!”
Bành lão gia tái mặt: “ông có biết tạo phản có nghĩa là gì không?”
Triệu huyện úy không nói gì, nhưng ông ta cũng toát mồ hôi lạnh vì sợ hãi, ánh mắt nhìn Phùng tiên sinh lóe lên sát khí.
Khắp Đại Khang mỗi năm không biết có bao nhiêu người bởi vì không thể sống được nữa mà vào rừng làm thổ phỉ, cũng có không ít người bị cường hào địa phương ức hiếp mà điên tiết giết người.
Ví dụ, hai năm trước, cả nhà của quận trưởng ở quận thành, bởi vì ức hiếp người dân nên đã bị bốn anh em chém chết trên phố, chuyện này từng náo động một thời. Bọn họ bị chém đầu cùng ngày, người dân đến vây xem vây kín mít cả pháp trường.
Nhưng tạo phản không giống như vào rừng làm thổ phỉ hay điên tiết giết người.
Vào rừng làm thổ phỉ là kiếm một ngọn núi
làm địa bàn, bắt người dân nộp phí bảo kê là được, giống như Hắc Thủy Câu và núi Hổ Đầu. Quan phủ không những không quan tâm, mà có bất cứ thông tin gì, Triệu huyện úy cũng sẽ cử người đi báo tin cho Hắc Thủy Câu.
Còn tạo phản cần giương cao ngọn cờ, chính thức tuyên bố làm phản triều đình.
Không có hoàng đế nào quan tâm đến đám thổ phỉ, cũng giống vậy, không có hoàng đế nào có thể nhẫn nhịn việc tạo phản.
Bọn họ ủng hộ đám thổ phỉ, áp bức người dân, thậm chí còn mưu hại quý tộc Kim Phi, sức ảnh hưởng chỉ ở huyện Kim Xuyên mà thôi, các nhân vật lớn trong triều đình hoàn toàn không ai thèm quan tâm.
Nhưng nếu dám giương cờ tạo phản, chắc chắn sẽ nhanh chóng truyền tin vào triều đình!
Thứ chờ đợi họ là sự đàn áp tàn nhẫn vô tình nhất của triều đình.
Chống lại sự đàn áp không phải chỉ hô vài khẩu hiệu là được, mà cần phải có đông đảo quần chúng đi theo mới có khả năng thành công.
Còn về ba người Triệu huyện úy, người dân chỉ muốn lột da xé xác bọn họ, ai bằng lòng đi
tạo phản vì bọn họ chú?
Vì vậy ba người họ mới sợ hãi ra nông nỗi này khi nghe Phùng tiên sinh nói về việc tạo phản.
“Ba vị lão gia, nghe ta nói xong đã!”
Phùng tiên sinh nói tiếp: “Đương nhiên ta biết không thể tạo phản, ý của ta là chúng ta có thể dùng cuộc tạo phản để uy hiếp Kim Phi!”
“Ông bị dọa ngu người rồi hả?”
Chu lão gia lạnh lùng nói: “ông làm vậy là đang uy hiếp Kim Phi sao? ông làm vậy là chê bọn ta chết chưa đủ nhanh, nên đưa thêm một con dao cho Kim Phi đây”.
“Nếu là người khác thì chắc chắn làm vậy là không được, nhưng ba vị đừng quên quan hệ giữa Kim Phỉ và Khánh Hầu gia”.
Phùng tiên sinh nói: “Kim Xuyên là địa bàn của Khánh Hầu gia. Theo luật của Đại Khang, nếu chúng ta tạo phản ở Kim Xuyên, Khánh Hầu gia chắc chắn sẽ bị liên lụy, làm không tốt thì sẽ bị tước chức quan”.
“Kim Phỉ là người trọng nghĩa tình nghĩa, hơn nữa lại có quan hệ không tầm thường với Khánh Hầu gia, chắc chắn sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra!”
Đôi mắt của Triệu huyện úy sáng rực, ông ta hiểu ý của Phùng tiên sinh.
“Đại nhân anh minh!”
Phùng tiên sinh nịnh nọt ôm quyền: “Nhưng tạo phản là biện pháp cùng liều chết với Kim Phỉ, chưa đến giờ phút mấu chốt cuối cùng thì tuyệt đối không được dùng!”
“Tiên sinh có kế sách nào hay nữa không?”
Triệu huyện úy vội vàng hỏi.
Tâm trí ông ta bây giờ hoàn toàn rối bời, chỉ có thể hy vọng Phùng tiên sinh có thể nghĩ ra cách để phá vỡ cục diện rối ren.
“Bây giờ Kim Phi đã bắt được Triệu Khoan, với tính cách có thù tất báo của hắn, chắc chắn sẽ không buông tha cho đại nhân và hai vị lão gia”.
Phùng tiên sinh nói: “Vì vậy cho dù ba vị tránh được kiếp nạn này, e rằng cũng không thể tiếp tục sống ở Kim Xuyên được nữa”.
“Chỉ cần có thể sống sót, chuyện tương lai sau này nói tiếp”.
Triệu huyện úy hỏi: “ông có cách nào để bọn ta chạy trốn không?”
Hai người còn lại cũng gật đầu lia lịa.
Chuyến đến nước này, họ không còn mong muốn gì cao xa, chỉ hy vọng được sống tiếp.
“Có cách, nhưng không biết đại nhân có bằng lòng phối hợp hay không”.
“Ông cứ nói cách gì đi đã?”, Triệu huyện úy vội hỏi.
■’Đại nhân bây giờ vẫn là huyện úy của phủ bỉnh, ngài muốn ra ngoài thành trấn áp thổ phỉ thì ai có thể ngăn cản?1’
Phùng tiên sinh nói tiếp: “Không giấu gì các vị, ta đã giấu một chiếc thuyền lớn dưới chân núi Yến Quy bên sông Gia Lăng. Chỉ cần đại nhân và hai vị lão gia đến bờ sông Gia Lăng, dọc theo con sông một ngày nghìn dặm thì Kim Phi có lợi hại đến mấy cũng không thể đuổi kịp.
Đến lúc đó, các vị muốn đến Giang Nam làm đại gia giàu có hoặc dọc theo dòng sông xuất hải đều được1’.
■’Đúng là người trong cuộc mơ hồ, người bên ngoài sáng tỏ”.
Triệu huyện úy tự tát mạnh vào trán mình.
Lúc trước nghe gia nô báo cáo Triệu Khoan bị bắt đỉ dưới cửa thành, Triệu huyện úy hoảng sợ vội vàng ra lệnh cho thị vệ đóng cửa thành lại.
Bây giờ nghĩ lại, những gì Phùng tiên sinh nói có lý, Kim Phi chỉ là một hư tước, không có bất kỳ chức vụ nào, cho dù y có bằng chứng trong tay cũng không thể kết tội ông ta được.
Bây giờ ông ta vẫn là quan trong triều dinh, Kim Phi không dám tùy ý giết ông ta như giết Chu sư gia.
Kim Phỉ cũng không có quyền ngăn cản huyện úy đi trấn áp thổ phỉ, càng không dám ra tay với phủ bỉnh!
Ông ta hoàn toàn có thể dẫn phủ binh nghênh ngang ra khỏi thành.
Đóng cửa thành ngược lại càng chứng tỏ chưa đánh đã khai.
Nhưng bây giờ cũng chưa muộn, ông ta đã làm huyện úy mấy năm nay, vơ vét được không ít tiền của của dân chúng, chỉ cần ông ta có thể chạy trốn, cũng đủ để ông ta mai danh ẩn tích sống giàu sang phú quý cả đời.
“Cám ơn tiên sinh đã chỉ bảo, bây giờ ta đi thu xếp luôn!”
Triệu huyện úy trịnh trọng cúi người hành lễ với Phùng tiên sinh.
Lúc này, cách nhìn của ông ta về Phùng tiên sinh đã thay đổi 180 độ, ông ta cho rằng
Phùng tiên sinh là người thông minh nhất thế giới.
Phùng tiên sinh mỉm cười ôm quyền, ra hiệu cho Triệu huyện úy cứ tự nhiên.
“Đại nhân, ông không thể bỏ mặc bọn ta đâu đây”.
Chu lão gia và Bành lão gia thấy Triệu huyện úy chuẩn bị rời đi nên vội vàng ngăn ông ta lại và cầu cứu.
“Yên tâm đi, lát nữa ta sẽ bảo người đưa cho các ông mấy bộ quân trang, các ông mặc vào rồi cùng nhau rời đi!1′
Triệu huyện úy mất kiên nhẫn nói.
“Cảm ơn đại nhân, cảm ơn đại nhân!1′
Hai người tiễn Triệu huyện úy ra khỏi quán rượu nhà họ Ngụy với những giọt nước mắt biết ơn.
Khi bọn họ quay lại để bàn bạc chi tiết với Phùng tiên sinh thì phát hiện ra Phùng tiên sinh đã không thấy tăm hơi.
Lúc này, Phùng tiên sinh đang dẫn vài người chạy nhanh từ con hẻm về phía thành phía Đông.
Huyện phủ Kim Xuyên không lớn, chẳng
mấy chốc mấy người họ đã đến dưới tường thành phía Đông.
Bức tường thành cổ bao quanh thành một vòng, không thể cử người canh gác ở mọi nơi.
Nếu như không ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu, phủ binh bình thường chỉ canh gác ở một số địa điểm trọng yếu như mấy cửa thành và các góc tường thành, những nơi khác trong tường thành nửa tháng đi tuần tra một lần đã không tệ rồi.
Mà đoạn tường thành nơi mấy người Phùng tiên sinh đang đứng thuộc vào khu vực rất ít khi có phủ binh tuần tra.
Người đàn ông đi theo Phùng tiên sinh thuần thục nhấc tấm ván gỗ bị lá cỏ mục chặn lại, để lộ ra một cáỉ lỗ có kích thước bằng một chậu nước.
“Đại Cấu, bình thường ngươi hay lẻn ra lẻn vào từ chỗ này sao?”
Phùng tiên sinh liếc nhìn cái lỗ đen, hỏi.
“Đúng vậy, ta và sư phụ đào cái hố này mất hơn nửa năm, nó là thủ đoạn để bọn ta bảo toàn tính mạng”.
Đại Cẩu nói: “Phùng tiên sinh, nếu không phải trước đây ngài từng giúp đỡ ta thì cho dù
có đưa bao nhiêu tiền thì ta cũng sẽ không nói với ngài”.
,rKim Xuyên sau này sẽ là thiên hạ của Kim Phỉ, ngươi không lăn lộn ở đây được đâu, đi theo ta”.
Phùng tiên sinh nói.
“Cám ơn ngài, nhưng ngài cũng biết ta còn có mẹ, vợ và con ở nhà, nếu ta đi rồi thì họ sẽ thế nào?”
Đại Cẩu lắc đầu từ chối, đang định nói thêm gì nữa thì đột nhiên hai mắt mở to.
Đại Cẩu nhìn xuống dưới, một con dao sắc nhọn đã bất nqờ đâm vào nqực.