Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 304 Quá trình bỏ trốn
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 304 Quá trình bỏ trốn
Chương 304: Quá trình bỏ trốn
“Ngài…”
Đại Cẩu với tay định túm lấy quần áo của Phùng tiên sinh, nhưng người phía sau đã vặn cán dao một cách thô bạo.
Trong lòng tràn ngập cảm giác không cam tâm, Đại cẩu bất lực ngã xuống, nhắm mắt lại mãi mãi.
Đằng sau anh ta là một người đàn ông chột mắt, hắn là hộ vệ đi theo Phùng tiên sinh.
Phùng tiên sinh nhìn lại huyện Kim Xuyên một lần nữa, thở dài rồi chui vào lỗ đen.
Mặc dù sát khí trong mắt Triệu huyện úy chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, nhưng vẫn bị Phùng tiên sinh nhìn thâỳ.
Khoảnh khắc đó, Phùng tiên sinh biết rằng không thể ở lại Kỉm Xuyên thêm được nữa. Nếu tiếp tục ở lại, rất có khả năng ông ta sẽ bị ba người Triệu huyện úy bắt giao cho Kim Phỉ làm con dê thế mạng.
Trước khi ra tay, Phùng tiên sinh đã nghĩ ra rất nhiều cách, vừa thấy ba người Triệu huyện úy không đồng ý với cách tạo phản, ông ta không nói tiếp kế hoạch tiếp theo của việc tạo phản nữa mà đổi thành kế sách trấn áp thổ phỉ.
May mắn thay, ba người Triệu huyện úy đã hoảng loạn tới mức không còn suy nghĩ gì được nữa, cũng không hề nghỉ ngờ gì, do đó ông ta mới thuận lợi rời khỏi quán rượu nhà họ Ngụy.
Quả thật, kế hoạch trấn áp thổ phỉ cũng là do ông ta phí hết tâm tư mới nghĩ ra được, khả năng thành công rất cao, nhưng ông ta còn có cách tốt hơn, không muốn tiếp tục mạo hiểm cùng ba người Triệu huyện úy nữa.
Gặp đại nạn mỗi người bỏ chạy mỗi nơi, còn về ba người Triệu huyện úy liệu có thể thành công hay không thì không liên quan gì đến ông ta.
Người đàn ông chột mắt lau sạch con dao đã đâm trên người Đại cẩu, sau đó bảo người của mình dùng những ngọn cỏ che lấp vết máu, khi rời đi còn kéo xác Đại cẩu vào lỗ đen.
Mọỉ thứ vẫn như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ có mùi máu tanh thoang thoảng trong làn sương mù mỏng manh theo gió.
Lúc này, Triệu huyện úy không hề biết Phùng tiên sinh đã rời khỏi huyện Kim Xuyên. Sau khỉ trở về nhà, ông ta nhanh chóng mang theo tất cả ngân phiếu trên người. Sau khi trời sáng đã chạy ngay đến nơi thế chấp, lấy cớ cần dùng tiền gấp để thế chấp hết nhà cửa.
Dù sao cũng có tà ĩ sản thế chấp, cộng thêm thân phận huyện úy, chưởng quầy cũng không nghĩ gì nhiều đã đưa ngân phiếu cho Triệu huyện úy.
Sau khỉ thu dọn xong gia sản, Triệu huyện úy cũng không thông báo với người nhà mà đi thẳng từ nơỉ thế chấp đến doanh trại phủ bỉnh.
Còn bảo người đưa quần áo phủ binh cho hai người kia.
Không phải vì niệm tình cũ, mà Triệu huyện úy hơi lo lắng, nếu không dẫn theo hai người bọn họ thì sẽ gây ra nhiều rắc rối.
Kết quả sau khỉ đến, Chu lão gia và Bành lão gia nói với ông ta rằng Phùng tiên sình đã không thấy đâu.
“Ông nói không thấy đâu là có ý gì? Cửa thành đều bị phong tỏa, ông ta còn có thể bay sao?”
Triệu huyện úy giật nảy mình, bản năng mách bảo có gì đó không ổn rồi.
“Ta đã sớm nói tên Phùng tiên sinh chó má này không đáng tin cậy, thế nào hả? Vừa thấy tình thế không ổn đã lập tức chuồn lẹ rồi kìa”.
Chu lão gia thở hổn hển nói: “Lão Bành, tối hôm qua ta đã nói giao Phùng tiên sinh cho
Kim Phi và chúng ta bảo bọn thổ phỉ đầu hàng thì nói không chừng Kim Phỉ sẽ bằng lòng thả chúng ta đỉ, ông cứ khăng khăng không đồng ý, bây giờ thì hay fôỉ đấy?”
“Vậy sao ông không đẩy người của ông ra làm con dê thế tội đi?”
Bành lão gia trợn mắt nói: “Hơn nữa, Kim Phi dễ đối phó như vậy sao? Đêm qua chúng ta thuê thổ phỉ lấy mạng hắn, ông cho rằng chỉ cần giao Phùng tiên sinh và đám bọn thổ phỉ cho hắn thì hắn sẽ tha cho chúng ta sao?”
“Bây giờ các ông nói điều này thì có ích gì?”
Triệu huyện úy nổi giận đến mức gân xanh nổi đầy trên trán.
“Đại nhân, bây giờ nên làm thế nào?”
Chu lão gia vốn là một người không có chủ kiến, bây giờ hoảng hốt sợ hãi càng cảm thấy đầu óc như một mớ hỗn độn.
Triệu huyện úy xoa trán thở dài, lười quan tám đến Chu lão gia.
“Đại nhân, thật ra ta nghĩ chắc là Phùng tiên sinh phát giác ra chúng ta muốn ông ta làm con dê thế mạng nên mới bỏ chạy. Nhưng ta đã cẩn thận xem xét kế hoạch của ông ta mấy lần,
cũng ổn lắm”, Bành lão gia nói.
“Ổn cái con khỉ, cái khác còn chưa nói, ta dám chắc chắn rằng tên họ Phùng đó tuyệt đối không để lại thuyền cho chúng ta ở núi Yến Quy, đến lúc đó chúng ta chạy đến núi Yến Quy fôỉ thế nào nữa? Cùng nhau nhảy sông sao?1′
Chu lão gia phản đối ngay lập tức.
“Bây giờ nói gì cũng đã muộn, ta cũng đã hạ lệnh rồi”.
Triệu huyện úy ngẩng đầu thở dài: “Kỳ thực Lão Bành nói cũng đúng, bây giờ đây là cách duy nhất chúng ta có thể làm. Hơn nữa kế hoạch này còn có khả năng thành công. Trên sông Gia Lăng có rất nhiều thuyền buôn, cùng lắm thì chúng ta cướp một chiếc là được!”
Ông ta vừa hạ lệnh tập hợp phủ bỉnh, chuẩn bị ra khỏi thành trấn áp thổ phỉ, lúc này rút lệnh cũng đã muộn.
Bây giờ mũi tên đã ở trên cung, không bắn cũng không được.
Sau khỉ tập hợp phủ binh, Triệu huyện úy dẫn phủ binh đến thẳng cửa phía Đông.
Bành lão gia, Chu lão gia và những người hầu cận của bọn họ cũng mặc quần áo của phủ bỉnh, đi trong đội ngũ phủ binh.
Còn chưa đến cửa thành, họ đã nghe thấy tiếng cãi vã phía trước.
“Các ngươi vây quanh cửa thành làm gì vậy hả? Tấn công vào thành sao?1′
Phía trên cửa thành, một độỉ trưởng phủ binh hét xuống dưới: “Mau cút khỏi đây cho ta, nếu không đừng trách ta bắn tên!”
“Quân gia, bọn ta dều là người dân Đại Khang thật thà ngay thẳng, chỉ muốn vào thành kiếm kế sinh nhai thôi!”
Dưới tường thành, Lưu Thiết dẫn theo hơn chục người dân làng, tất cả đều giơ cao thẻ ngà để chứng minh thân phận.
“Người dân thật thà ngay thẳng mà đều mang theo đao chiến đấu sao?”
Đội trưởng đội phủ bỉnh cười khẩy.
Đại Khang không nghiêm ngặt trong việc kiểm soát đao, nhiều thợ săn, thương nhân, lính canh đều mang theo đao khi họ ra ngoài, nhưng rất hiếm khi một nhóm lớn nam giới mặc đồng phục và mang theo cùng một loại đao giống nhau.
“Quân gia, bọn ta đều là nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn, đây là chúng ta thẻ hộ tống của bọn ta”.
Lưu Thiết và mấy người đàn ông phía sau đều giơ tấm thẻ bài lên.
Lúc đầu khi tiêu cục hộ tống được thành lập, để tránh thêm rắc rối, Kim Phi không chỉ cấp thẻ hộ tống cho các cựu bỉnh và bính lính nữ, mà còn cấp thẻ hộ tống cho mấy người đàn ông trong đội hộ vệ.
Vì vậy, nghiêm túc mà nói, mấy người Lưu Thiết cũng là nhân viên hộ tống, có tư cách hợp lý để mang theo vũ khí.
“Hóa ra là nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viên”.
Bây giờ danh tiếng của tiêu cục Trấn Vỉên đã dần lan rộng thông qua việc trấn áp thổ phỉ. Thông tin của đội trưởng đội phủ binh cũng rất nhanh nhạy, không chỉ biết tiêu cục Trấn Viễn là thuộc hạ của Kim Phi, mà còn nghe nói về mối quan hệ không bình thường giữa Kim Phi và Khánh Hoài.
Biết Lưu Thiết đến từ làng Tây Hà, đội trưởng đội phủ binh nhẹ giọng hơn: “Hôm qua trong thành có kẻ trộm đã trộm mất bảo vật của nhà Triệu huyện úy, tạm thời không mở cửa thành, các người đi nhanh đi, đừng cản trở ngoài cửa thành nữa!”
‘Vậy xin hỏi Quân gia, khi nào mới có thể
mở cửa?”, Lưu Thiết hét lên.
“Chuyện này ta không biết. Khỉ nào thì bắt được tên trộm thì mới mở cửa thành!”
Đội trưởng đội phủ binh trả lời.
“Cám ơn Quân gia”.
Lưu Thiết đáp lời, rồi dẫn người của mình trở lại báo cáo với Kim Phỉ.
Nhưng bọn họ vừa đì chưa được bao xa đã nghe thấy phía sau cửa thành truyền đến âm thanh ầm ầm.
Bọn họ quay đầu lại nhìn, vừa lúc nhìn thấy Triệu huyện úy đang dẫn đầu một đội phủ binh oai phong lẫm liệt ra khỏi cửa thành.
“Triệu Đình Chì?”
Con ngươi của Lưu Thiết co rút lại, hắn rút Hắc Đao ra vang lên tiếng kêu xoẹt.
Mấy người đàn ông trong đội giết hổ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Lưu Thiết đã ra tay nên họ cũng nhanh chóng hành động.
Mấy chiếc xe vải thô bị vén hết lên, lộ ra những chiếc cung nỏ hạng nặng chói mắt.