NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 305 Không keo kiệt

  1. Home
  2. Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
  3. Chương 305 Không keo kiệt
Prev
Next

Chương 305: Không keo kiệt
Ai mà không sợ bị cung nỏ hạng nặng chĩa vào chứ?
Triệu huyện úy sợ đến mức suýt nhảy xuống ngựa.
Mâỳ tên phủ binh cũng rút thanh đao dài ra.
Tình cảnh bỗng trở nên căng thẳng.
Kim Phỉ đang ngồi ăn cháo trong một bụi cây nhỏ phía xa đột nhiên nhảy dựng lên, đứng dậy quát: “Dừng tay!”
Sau đó, y ném cáỉ bát xuống đất rồi chạy đến.
Y ra hiệu cho mấy người Lưu Thiết cất vũ khí, nhưng lại khóng bảo họ đậy mấy chiếc cung nỏ hạng nặng lại, chỉ xoay cung nỏ hạng nặng lệch sang một chút.
“Tước gia, ngươi làm vậy là có ý gì?”
Triệu huyện úy lạnh lùng hỏi.
“Không có ý gì cả, tối qua ta bị bọn thổ phỉ tập kích, mấy người Thiết Tử ca hơi căng thẳng chút thôi”.
Kim Phi nói qua loa một câu, sau đó hỏi: “Triệu huyện úy, mới sáng sớm mà ông đã muốn
đi đâu vậy? Ta còn đang định đi tìm ông để báo án nữa chứ”.
“Ta cũng nghe nói gần đây thổ phỉ lộng hành ngang ngược nên chuẩn bị dẫn binh ra khỏi thành trấn áp thổ phỉ”.
Triệu huyện úy hỏi: “Đã là hiểu lầm thì mời tước gia cho người cất cung nỏ hạng nặng đỉ, tránh dọa người”.
Nghe vậy, Kim Phỉ khẽ nhíu mày.
Sáng ra khi biết Triệu huyện úy đã phong tỏa cửa thành, y mừng thầm, còn nghĩ có thể bắt được con ba ba trong hũ.
Không ngờ mới rạng sáng, Triệu huyện úy lại làm ầm ĩ như vậy.
Nhưng trấn áp thổ phỉ là một trong những nhiệm vụ của huyện úy, y cũng không có lý do gì để ngăn cản, chỉ có thể bảo đám người Lưu Thiết tránh đường.
“Tiên sinh, không thể thả bọn chúng đi như vậy được!”
Thiết Chùy chạy đến thấp giọng nói: “Vừa rồi một huynh đệ nói với ta, đã nhìn thấy Bành lão gia và Chu lão gia cũng trốn trong đám phủ bỉnh, rõ ràng bọn chúng đang muốn chạy trốn!”
“Chúng ta có lý do gì để ngăn chặn phủ
binh đi trấn áp thổ phỉ?”
Kim Phỉ bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu như ngươi hành động thiếu suy nghĩ, nói không chừng Triệu huyện úy sẽ bảo phủ binh giết hết mấy người chúng ta”.
“Chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn bọn chúng trốn thoát như thế này sao?”
Thiết Chùy không cam lòng hỏi.
“Tất nhiên là không thể nào”.
Kim Phi lạnh giọng nói: “Đi gọi tất cả huynh đệ ở cửa thành đi theo Triệu Đình Chi, ông ta đi đâu thì chúng ta theo đến đó!”
“Tiên sinh, đây là một cách hay, chỉ cần chúng ta đỉ theo thì ông ta sẽ không chạy thoát, đợi đến khi Lão Tiêu đến thì có thể gỡ được cái mũ của ông ta xuống, đến lúc đó muốn làm gì ông ta thì làm!”
Thiết Chùy nói: “Nhưng ta dẫn người đi theo ông ta là được rồi, tiên sinh đừng đi theo nữa, ở lại đây chờ Lão Tiêu đi, nếu tiên sinh đi theo thì chúng ta sẽ phân tâm bảo vệ ngài”.
“Ta không đi, một mình ngươi liệu có được không?”, Kim Phi hỏi.
“Chỉ đi theo thôi, có gì mà không được
chứ?’
Thiết Chùy khoát tay, bảo người dắt chiến mã của mình tới.
‘Vậy ta không đi nữa, đúng lúc phải đến huyện phủ một chuyến”.
Kim Phi biết mình có đi theo cũng thêm loạn nên gật đầu nói: “Các ngươi chỉ đi theo ông ta từ xa là được rồi, tuyệt đối không được đánh nhau, biết chưa?”
“Hiểu ạ”.
Thiết Chùy ôm quyền, lên ngựa rời đỉ.
Trên đường lớn, Triệu huyện úy dẫn phủ binh đi về phía sông Gia Lăng.
Nhưng bọn họ rời đỉ chưa bao lâu, Thiết Chùy đã dẫn người theo sau.
“Đi xem thử có chuyện gì?”
Triệu huyện úy cau mày nói.
“Rõ!”
Đội trưởng đội phủ bỉnh bên cạnh quay đầu ngựa, chạy đến chỗ Thiết Chùy rồi hỏỉ: “Tại sao ngươi lại đi theo bọn ta?”
“Quân gia, ai bảo bọn ta đì theo ngươi?”
Thiết Chùy dửng dưng đáp: “Đây là đường lớn, cũng không thể có chuyện các ngươi đi được còn bọn ta thì không chứ?”
Đội trưởng cứng họng, tìm không ra lời nào để phản bác.
‘Tránh xa bọn ta ra!”, hắn lạnh lùng nói, rồi quay lại báo cáo với Triệu huyện úy.
Triệu huyện úy mặc dù tức giận, nhưng giống như Kim Phi không thể ngăn cản ông ta ra khỏi thành trấn áp thổ phỉ, ông ta cũng không thể ngăn cản Thiết Chùy đi theo sau.
Hai bên chỉ cách nhau một dặm, dọc theo con đường chính đi về phía Đông.
Sau khỉ Thiết Chùy rời dí, Kim Phi cũng không quan tâm đến việc ăn uống gì nữa, y dẫn người đưa Quan Hạ Nhi đến biệt viện của Khánh Hoài. Sau đó lập tức đến huyện phủ, muốn tìm huyện lệnh để hỏi về thủ tục Triệu huyện úy điều binh trấn áp thổ phỉ đã hoàn tất hay chưa.
Nếu thủ tục chưa hoàn tất thì cũng là một cái cớ để y gây khó dê cho ông ta.
Nhưng không ngờ quản gia của huyện lệnh nói với Kim Phi rằng hôm qua huyện lệnh mắc bệnh nặng. Vừa nãy khi mở cửa thành đã lập tức ra ngoài từ cửa phía Tây để tìm danh y trên núi khám bệnh.
Nhưng đi đến núi nào, khám danh y nào, bao giờ về thì quản gia cũng không biết.
Kim Phỉ vừa nghe đã hiểu, huyện lệnh sợ căn cơ của mình còn quá yếu, không muốn nhúng tay vào cuộc chiến giữa Kim Phi và Triệu huyện úy nên đã lựa chọn giả bệnh lãng tránh.
Huyện lệnh đã bỏ chạy, Kim Phi chỉ có thể rời khỏi huyện phủ, đón Quan Hạ Nhi tạm thời trở về Hắc Thủy Câu.
Tối qua khi Kim Phỉ đến đón dân làng, Khánh Mộ Lam đã ngủ lại ở Hắc Thủy Câu.
Lúc Kim Phi quay trở lại, cô ấy vừa mới thức dậy ăn sáng.
Vừa nghe tin Triệu huyện úy dẫn quân ra khỏi thành trấn áp thổ phỉ, Khánh Mộ Lam đã đập bàn đứng dậy: “Tiên sinh, lão già này đang muốn chạy trốn, sao ngài lại không ngăn cản ông ta?”
“Ông ta là huyện úy đội phủ binh, trấn áp thổ phỉ là một trong những trách nhiệm chính của ông ta, ta ngăn cản bằng cách nào đây?”
Kim Phi lắc đầu bất lực.
“Ngài không có cách ngăn cản thì ta sẽ đi ngăn ông ta!”
Khánh Mộ Lam nói: “Nếu ông ta dám phản kháng, bà đây sẽ làm thịt luôn”.
“Cô đừng làm loạn, Triệu Đình Chi mà tức
nước vỡ bờ thì chuyện gì cũng có thể làm được”.
Kim Phi nói: “Lát nữa ta sẽ bảo Lương ca tập hợp người, đợi Tiêu đô úy đến chúng ta sẽ cùng nhau đỉ bắt Triệu Đình Chỉ!”
Thiết Chùy chỉ dẫn theo hơn hai mươi người, Khánh Mộ Lam quá nóng tính, đi đến đó ngộ nhỡ xảy ra xung đột với Triệu huyện úy thì sẽ rất nguy hiểm.
Vốn dĩ Kim Phi cho rằng sớm nhất cũng phải tới trưa ngày hôm sau Tiêu đô úy mới đến Kim Xuyên, không ngờ sáng sớm ngày hôm sau anh ta đã dẫn theo người đến Hắc Thủy Câu.
Đi cùng với Tiêu đô úy còn có hơn một trăm nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn.
Bây giờ tại trụ sở chính của tiêu cục Trấn Viễn chỉ còn lại một số phụ nữ nấu ăn và hai người gác cổng.
Tất cả các nhân viên hộ tống có thể triệu tập được đều đi theo Tiêu đô úy quay lại để tiếp viện.
“Lão Tiêu, sao ngươi đến nhanh thế?”
Kim Phi bảo Trương Lương sắp xếp cho các nhân viên hộ tống,
Còn y đón Tiêu đô úy đến căn phòng nhỏ
rồi hỏi.
‘Tiên sinh bị tập kích là chuyện lớn, ta đâu dám chậm trễ, đã lập tức bẩm báo với quận trưởng, quận trưởng cũng bị dọa sợ chết khiếp, ngay lập tức khai văn thư bảo ta đến Kim Xuyên”.
Tiêu đô úy nói: “Dọc đường, bọn ta chỉ dừng lại vài lần để ngựa nghỉ ngơi”.
“Vất vả rồi, vất vả rồi, đợi chuyện này kết thúc, ta nhất định sẽ tiếp đãi đô úy chu đáo”.
Kim Phỉ biết Tiêu đô úy đang lấy lòng, y quay đầu lại dặn dò Đường Tiểu Bắc: “Lát nữa sắp xếp người về làng Tây Hà một chuyến, lấy năm trăm lượng bạc đến đây!”
Từ quận thành đến đây chưa đầy một ngày, chắc chắn phải đi cả đêm, lần này Tiêu đô úy thật sự đã cố hết sức, Kim Phỉ cũng sẽ không keo kiệt.
Suy cho cùng, sau này nói không chừng còn có thể dùng đến Tiêu đô úy”.
“Được, trời sáng muội sẽ sắp xếp ngay”.
Đường Tiều Bắc gật đầu đồng ý.
“Tiên sinh, ý của ta không phải..”
Tiêu đô úy vội vàng xua tay.
“Đương nhiên ta biết đô úy không có ý đó, nhưng đây là chút tâm ý của ta”.
Kim Phỉ hỏi: “Bây giờ quan trọng nhất là nhanh chónq bắt đươc Triệu Đình Chi!”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 305 Không keo kiệt"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com